Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 196: Xấu Hổ

.



Chương 196: Xấu Hổ

Chương 196: Xấu Hổ

Trong dân gian luôn có mấy yêu ma tinh quái vì tham lam hương hỏa được nhân dân cung phụng nên cũng sẽ dựa vào việc thỏa mãn nguyện vọng để trao đổi, nhưng dù sao đối phương cũng không phải chân thần, không có nhiều ràng buộc đến thế, làm việc cũng chỉ toàn phụ thuộc vào sở thích.

Thậm chí ăn hết tế phẩm rồi nhưng không làm việc lại càng nhiều không đếm hết.

Lúc Tưởng Tam Xuyên nghe thấy Vệ Miên nói thứ này còn ăn cả người là không nhịn được mà rùng mình một cái, một chút suy tính nhỏ nhặt ban nãy đã lập tức biến mất hẳn: "Cầu xin đại sư ném cái thứ này ra ngoài giúp, tôi không muốn động vào nó nữa đâu."

Vệ Miên nhướng mày: "Tôi đã nói một khi cái thứ này ràng buộc với anh là sẽ không chết không ngừng chưa nhỉ?"

Sắc mặt của Tưởng Tam Xuyên trắng bệch: "Chưa... chưa nói mà."

"Ồ, vậy tôi quên mất."

Vệ Miên không để ý đến Tưởng Tam Xuyên đang run lẩy bẩy nữa mà nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể dụ được cái thứ này chui ra khỏi bức tranh.

Cho dù có đốt bức tranh đi cũng vô dụng vì nó có thể bám vào bất cứ một loại giấy tờ nào, dưới tình huống ẩn thân bất động, muốn phát hiện ra nó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Vệ Miên dán bùa giấy lên trên quyển trục để phong bế năm giác quan của nó, khiến nó không thể cảm giác được chuyện đang xảy ra trong căn phòng này.

"Ông chú kia của anh đã qua đời được bao lâu rồi?"

Tưởng Tam Xuyên muốn kêu Vệ Miên nhanh chóng mang cái thứ này đi nên hiển nhiên biết gì cũng nói hết ra. Anh ta cố gắng hồi tưởng rất lâu nhưng vẫn không tài nào nhớ được: "Để tôi gọi điện cho mẹ tôi hỏi, mẹ tôi chắc chắn biết!"

Nói rồi, Tưởng Tam Xuyên móc di động ra, cũng không quan tâm bây giờ có phải nửa đêm hay không mà trực tiếp gọi điện thoại tới cho mẹ Tưởng.

Điện thoại gọi hai lần thì một giọng nói già nua vẫn còn ngái ngủ truyền tới từ đầu bên kia.

Tưởng Tam Xuyên không rảnh quan tâm đến mấy chuyện kia, hỏi xong cái mà mình muốn biết là lập tức cúp máy luôn.

"Ba năm lẻ tám tháng rồi!"

Vệ Miên gật đầu, nói cách khác là trong hơn ba năm này không có người cung phụng cái thứ đó nên đến bây giờ, chắc chắn nó đã đói sắp chết rồi.

Cô nhếch khóe môi, nghĩ đến một cách.

"Nhà anh có gia cầm nào không, hoặc là vừa mới giết cũng được, tôi cần làm phép dụ cái thứ đó ra."

"Không có, từ sau khi chuyện đó xảy ra là tôi hoàn toàn không dám mua mấy thứ đó về nữa!"

Mạnh Vân khịt mũi, đây là sự thật, bây giờ cô ta nhìn thấy mấy thứ đó là luôn có thể dễ dàng nhớ đến tình trạng chết thê thảm của chúng, đến một chút khẩu vị còn không có chứ càng đừng nói đến nấu cơm.

Vệ Miên nghĩ ngợi một lúc: "Vậy anh hỏi tầng trên tầng dưới xem, bằng không phải đợi đến ngày mai mới có thể xử lý đấy."

Tưởng Tam Xuyên vừa nghe nói phải đợi đến mai là vội vàng ôm đồm công việc này lên người, lập tức móc di động ra bắt đầu gọi người.

Anh ta cũng không muốn kéo dài thêm một ngày nữa đâu, vẫn nên nhanh chóng đuổi cái thứ đó đi mới được, bằng không, anh ta không dám ngủ trong căn nhà này nữa.

Không quá mười phút sau, anh ta nói đã kiếm được một con gà sống nhờ người thân mở quán cơm của mình, bây giờ sẽ kêu shipper giúp giao qua đây ngay.

Giải quyết xong vấn đề tế phẩm quan trọng nhất, Vệ Miên bắt đầu cân nhắc đến phương thức cúng tế của loại tà thần này, cô chưa từng cúng tế bao giờ nhưng chắc hẳn cũng như cúng tế người chết thôi!

Về phần nhang đèn gì đó, cô chuẩn bị như bình thường, cũng đã mang theo một ít trong balo.

Khoảng nửa tiếng sau là shipper giao hàng đến nhà, Vệ Miên đích thân ra tay, dùng một con dao cứa cổ con gà đó.

Kết quả, cô nhất thời không nắm chặt, con gà kia dựa vào một hơi thở cuối cùng mà giãy thoát, bay tới bay lui trong căn phòng, còn chạy đi rất xa.

Có khả năng vì mất máu quá nhiều nên cái thứ đó đâm lung tung trong phòng khiến vết máu văng đầy sàn.

Vệ Miên: "..."

Có hơi xấu hổ.

Tưởng Tam Xuyên cười gượng vài tiếng an ủi cô: "Không sao, chúng tôi có kinh nghiệm dọn dẹp rồi, chỉ cần có thể đuổi được cái thứ đó đi thì mấy việc này đều chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xíu mà thôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận