Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 669: Đã khét luôn rồi

.



Chương 669: Đã khét luôn rồi

Chương 669: Đã khét luôn rồi

Hiển nhiên Vệ Miên còn cảm giác được sự thay đổi của Lương Hạo Nhiên một cách trực quan hơn cả Lương Quân, thật ra dù không tới căn nhà lầu thì Lương Hạo Nhiên vẫn sẽ từ từ hồi phục thôi, chỉ là tốc độ chắc chắn sẽ chậm hơn rất nhiều.

Đại khái cũng phải hai đến ba năm.

Mà ở trong căn nhà lầu có tụ linh trận do Vệ Miên sắp xếp, cộng thêm thi thoảng cô sẽ dùng linh khí để khơi thông khí trong cơ thể của Lương Hạo Nhiên, nên đương nhiên tốc độ hồi phục sẽ tăng lên gấp bội rồi. ...

Thời gian luôn luôn trôi qua cực nhanh trong bất tri bất giác, đặc biệt là kỳ nghỉ vui vẻ.

Lần này Vệ Miên không tham gia công tác đón tân sinh viên đợt khai giảng nữa, đến ngay cả Phùng Tĩnh cũng không còn hứng thú cho lắm. Cô ấy về trước sớm hơn thời gian rồi trực tiếp chạy đến căn nhà lầu nhỏ, ở chung một nhà với Vệ Miên luôn. Hai người rúc ở đó ba ngày rồi mới lết cái xác đến trường báo danh.

Vẫn là sự hứng khởi khi gặp lại bạn bè lúc vừa mới khai giảng nhưng không qua hai ngày là sự hứng khởi này đã trôi đi hết, mỗi ngày vẫn phải ăn uống, đi học và tan học như thường lệ.

Cách ngày tốt nghiệp càng ngày càng gần, năm tư phải tìm đơn vị công tác để thực tập cho nên vào thời điểm này, đã có rất nhiều người bắt đầu gắng sức.

Phùng Tĩnh không tự "thành thạo một nghề" giống như Vệ Miên, sau khi tốt nghiệp, cô ấy phải tìm công việc, nếu như không tìm được ở thành phố Thanh Bình thì phải trở về chuẩn bị thi công chức theo kế hoạch của gia đình, cho nên cô ấy muốn nhân cơ hội còn ở trường học để thi thêm vài loại chứng chỉ thực dụng, sau này làm việc cũng coi như là một thứ có thể lôi ra được. Bởi vậy, gần đây cô đã báo danh thi bằng kế toán, giấy chứng nhận phòng cháy chữa cháy, giấy chứng nhận tư cách hướng dẫn viên du lịch...

Đại đa số sinh viên học năm hai đại học đều thông qua kỳ thi tiếng Anh cấp bốn và cấp sáu, ngay cả một người nát tiếng Anh như Vệ Miên cũng đã thông qua sau một khoảng thời gian rất dài cố gắng.

Nhưng mấy thứ mà Phùng Tĩnh thi thì cô đều không có dự định thi, dù sao cũng không cần dùng đến.

Phùng Tĩnh không muốn về quê nhà cho lắm, cứ cảm thấy cuộc sống sau khi trở về quá mức rập khuôn, gần như liếc mắt nhìn một cái đã có thể trông thấy cái chết rồi, cho nên cô ấy muốn ở bên ngoài xông xáo mấy năm, không làm ăn được gì thì sẽ trở về sau.

Cha mẹ nhà họ Phùng cũng không cưỡng ép, cho dù Phùng Tĩnh không thể nuôi sống được bản thân thì bọn họ vẫn có thể nuôi được cô ấy, huống chi con gái nhà người ta ở bên ngoài mấy năm cũng không có gì không tốt, được mở mang kiến thức, tránh cho sau này lại dễ dàng bị người lừa đi.

Gần đây, tối hôm nào Phùng Tĩnh cũng phải đến tòa nhà Bảo Trung để học lớp kế toán, sau khi học được một khoảng thời gian là có thể đi thi, thông qua rồi mới có thể cầm được chứng chỉ hành nghề kế toán, sau này nếu có chí hướng tiếp tục thi lên thì vẫn có thể thi tiếp.

Ngoại trừ ban ngày đi học ra thì Vệ Miên rất ít khi có thể nhìn thấy cô ấy, thế nhưng, tối hôm đó đột nhiên cô ấy gọi điện thoại tới, trong giọng nói mang theo vài phần gấp gáp: "Miên Miên, cậu xem ảnh chụp mà tớ gửi qua Wechat đi, tại sao bên rìa bùa hộ thân của tớ lại khét lẹt như vậy, tớ đảm bảo không đốt nó, nhưng nó lại vô duyên vô cớ bị mình phát hỏa, suýt chút nữa tớ cũng bị bỏng luôn, đợi lúc lôi ra nhìn mới thấy nó đã như vậy rồi. Tớ nhớ trước đây cậu từng nói như vậy có phải chứng minh có thứ đó ở xung quanh tớ không?"

Nói đến đây, giọng điệu của Phùng Tĩnh cũng thay đổi, mang theo sự run rẩy vô cùng rõ ràng.

Vệ Miên mở ảnh chụp lên, chỉ thấy xung quanh lá bùa vốn màu vàng đã bị cháy đen, chỉ còn lại mỗi khu vực chính giữa là vẫn còn cố gắng chống cự.

Bùa hộ thân này rõ ràng đã gặp phải sự xâm chiếm của sát khí, Vệ Miên nhìn thấy một màn này lập tức ngồi thẳng người dậy, lông mày cũng nhíu chặt lại.

"Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Ở lớp kế toán, tối hôm nào tớ cũng qua đây học hết á, nhưng trước đây tớ cũng không lôi nó ra xem, cũng không có cảm giác đặc biệt nào cả, đến hôm nay lại đột nhiên cảm thấy vô cùng nóng."

Phùng Tĩnh vừa nói vừa liếc mắt nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi, cô ấy mượn cớ đi vệ sinh để xin phép ra ngoài nhưng có hơi không dám đợi trong hành lang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận