Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 488: Bọn họ đều là người già

.



Chương 488: Bọn họ đều là người già

Chương 488: Bọn họ đều là người già

Sau đó, công ty giúp việc giới thiệu cho vài người, có một người sau khi thử việc được vài ngày, Bạch tiên sinh cảm thấy người phụ nữ này làm việc qua loa, hơn nữa, chăm sóc bà cụ cũng không được tận tâm cho lắm.

Cháo đã hơi nguội rồi mà vẫn cho bà cụ ăn, sau này nói không chừng sẽ làm bà cụ đau bụng mất.

Sau đó, bên công ty lại giới thiệu một người khác, người này chính là Lưu Phụng Linh.

Sau khi Lưu Phụng Linh vào nhà họ Bạch, khoảng thời gian đầu tiên bà ta vô cùng chăm chỉ, ngày nào cũng chịu khó lau người cho bà cụ, ăn cơm, uống nước, uống thuốc lại càng vô cùng tận tâm.

Thậm chí có đôi khi còn giúp bà cụ Bạch làm một vài công việc nhà, hai vợ chồng cũng vô cùng hài lòng về bà ta.

Bà cụ Bạch không thể nói chuyện quá rõ ràng, huống chi bà cụ cảm thấy ai chăm sóc mình cũng được, chỉ cần không gây thêm rắc rối cho con trai và con dâu là được.

Ngày tháng như vậy trôi qua được một tháng, Lưu Phụng Linh vẫn luôn chăm sóc bà cụ Bạch rất tốt, hai vợ chồng nhà họ Bạch cũng càng ngày càng yên tâm hơn.

Đợi đến ngày phát tiền lương còn đặc biệt cho thêm hai trăm đồng.

Vốn dĩ Bạch tiên sinh muốn cho một nghìn tệ nhưng bà cụ Bạch ngăn lại, nói chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sau này nếu Lưu Phụng Linh vẫn luôn chăm sóc mẹ thật tốt thì họ tuyệt đối sẽ không bạc đãi bà ta.

Bạch tiên sinh nghe vậy cũng cảm thấy có lý, cho nên cũng không nhắc đến nữa.

Lưu Phụng Linh ở nhà họ Bạch cũng càng ngày càng tự do, ngoại trừ phòng ngủ chính không thể ra vào thì những nơi khác đều mở cửa đối bà ta, mà lúc này, trên cơ bản bà ta đã thăm dò xong tình hình ở nhà họ Bạch.

Hai vợ chồng kia chỉ là dân làm thuê bình thường, cũng không có bao nhiêu tiền, tiền lương trả cho bà ta còn là tiền lương hưu của bà cụ Bạch.

Đừng thấy bây giờ bà cụ đã liệt nhưng trước khi nghỉ hưu chính là lãnh đạo của xí nghiệp quốc doanh, tiền lương hưu một tháng có thể nuôi sống cả một gia đình lớn rất dễ dàng.

Không bao lâu sau, bệnh tình của bà cụ Bạch chuyển biến xấu đi, lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ, nói chuyện càng không ra hơi.

Sau đó, đi ngoài hoàn toàn không thể tự mình xử lý được nữa.

Trước đây lúc bà cụ Bạch còn tỉnh táo, trước khi đi vệ sinh lần nào cũng sẽ báo hiệu trước cho Lưu Phụng Linh, sau đó Lưu Phụng Linh sẽ bế bà cụ đặt lên xe lăn có lỗ bên dưới chỗ ngồi, sau đó chỉ cần lau chùi cho bà cụ là xong.

Nhưng bây giờ, lúc bà cụ Bạch tỉnh táo còn có thể miễn cưỡng ra báo hiệu, nhưng bà cụ không thể nói chuyện, mà Lưu Phụng Linh cũng không có khả năng trông chừng bà cụ mãi được.

Lúc bà cụ mơ hồ hoàn toàn không còn nhận thức được gì, trực tiếp đái ỉa ngay trong chăn, thường xuyên khiến cho nguyên cái giường đều bẩn, mà mấy thứ này đều cần Lưu Phụng Linh phải dọn hết.

Nếu như mỗi ngày đều phải dọn nước tiểu dọn cứt vậy tiền lương hiện giờ cũng quá ít, nhưng bảo nói thì lại không có cách nào nói được, dù sao thì mới đầu người ta cũng đã nói là sẽ phải làm rồi, chỉ là lúc trước không cần đến bà ta mà thôi.

Thời gian lâu dần, oán khí trong bà ta càng ngày càng lớn hơn.

Thẳng cho đến một lần Lưu Phụng Linh cãi nhau với chồng khiến tâm trạng không tốt, vừa vặn hôm đó không biết bà cụ Bạch lên cơn gì mà không chịu ăn uống tử tế, Lưu Phụng Linh điên tiết, giơ tay cấu trộm bà cụ vài cái.

Bà cụ không nói chuyện được, bị cấu đau quá cũng chỉ có thể kêu "á" "á", mà bộ dáng đau nhức nhưng lại không thể nói ra được đó lại xoa dịu tâm trạng không tốt của Lưu Phụng Linh, khiến cho cơn bức bối trong lòng bà ta được trút ra không ít.

Hôm đó, lúc hai vợ chồng nhà họ Bạch trở về, Lưu Phụng Linh còn hơi thấp thỏm, chỉ sợ bà cụ Bạch mách con, nhưng bà ta ở bên cạnh nhìn rất lâu cuối cùng thì trái tim đang bất an cũng rơi tõm xuống bụng.

Ngược lại, bà cụ Bạch cũng muốn tố cáo lắm nhưng bà cụ diễn tả rất lâu mà con trai vẫn chẳng hiểu gì cả.

Trước đây muốn nói mấy thứ gì đó cũng là Lưu Phụng Linh ở bên cạnh dựa theo thói quen sinh hoạt của bà cụ để suy đoán, bây giờ Lưu Phụng Linh không nói, toàn bộ sức lực của Bạch tiên sinh lại không đặt hết hoàn toàn lên người bà cụ Bạch nên hiển nhiên không đoán ra được gì rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận