Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 616: Vu tộc

.



Chương 616: Vu tộc

Chương 616: Vu tộc

Vu Lan Anh là hậu nhân của Vu tộc, hơn nữa, bà cô của cô ta còn là một đại vu sư nổi tiếng đương thời, Vu Lan Anh đi theo bên cạnh bà ta rất nhiều năm cũng đã học được không ít thuật pháp.

Vệ Miên và Vu Lan Anh đánh nhau xong mới thành bạn bè, hai người đã tiến hành mấy cuộc so tài, đôi bên đều có thắng có thua, đến sau này mới có cảm giác quý mến nhau.

Vu tộc có thuật pháp chuyên dùng để xem bói, nhưng mấy thứ này đều không thể truyền cho người ngoài cho nên Vệ Miên chỉ từng chứng kiến chứ không thể học.

Cô đã tận mắt nhìn thấy có một người muốn tìm đứa con trai bị bọn buôn người bắt cóc, người đó đã tốn không ít sức lực mới cầu được đến trước mặt của Vu Lan Anh.

Vu Lan Anh lấy của đối phương nửa bát máu và mấy sợi tóc, sau đó bắt đầu thi pháp, lúc đó, Vệ Miên còn ở ngay bên cạnh quan sát.

Mới đầu, cô ta chỉ im lặng ngồi đó thôi, nhưng qua một lúc toàn thân bắt đầu run lên, da mặt cũng vặn vẹo theo, tay chân co rút, hơn nữa, loại tình hình huống này càng ngày càng nghiêm trọng cùng với thời gian trôi qua, thẳng cho đến khi toàn thân đều run rẩy.

Đợi đến khi cô ta phát ra một tiếng nức nở cũng chính là lúc bị thần nhập thể, lúc này, những chuyện mà cô ta làm đều là thần linh làm ra cả, có thể đặt câu hỏi với cô ta.

Vu Lan Anh bị thần linh nhập thể mang sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi xanh tím, hít thở dồn dập, thoạt nhìn trông giống một người điên, đợi khi hỏi han kết thúc, Vu Lan Anh kêu tên một tiếng "ta đi đây" với giọng vô cùng quái dị, sau đó đột nhiên ngã vật xuống đất.

Qua một lúc, cô ta mới từ từ tỉnh lại, mà phương vị nơi đứa trẻ đang ở đã được nói ra vào lúc thần linh nhập thể ban nãy rồi, người kia vội vàng chạy tới nơi mà thần linh cung cấp, chưa đến hai ngày đã tìm được đứa con trai bị bắt cóc của mình.

Nói ra cũng thần kỳ thật đấy, loại thuật pháp này cũng có điểm tương tự rất lớn với thỉnh thần của Đạo gia.

Vệ Miên không có bản lĩnh ấy nhưng cô muốn dùng một thuật pháp tương đồng của Đạo gia để thử, cái này cũng là đến sau này cô tự mình nghiên cứu ra, độ chuẩn xác chắc là cũng được.

"Ngụy tiên sinh, tôi chỉ có thể thử dùng máu của ông để thi pháp, xem tình hình của đứa con có huyết mạch tương liên với ông như thế nào, còn về phần kết quả ra sau, tôi cũng không thể hoàn toàn đảm bảo được."

Vệ Miên vẫn quyết định báo trước tình huống xấu bởi vì cô cũng không thể chắc chắn về kết quả xem bói lần này.

Ngụy Cảnh Hưng hơi hé đôi môi mỏng, trong mắt tràn đầy vẻ biết ơn: "Vậy làm phiền đại sư rồi."

Vệ Miên gật đầu, đặt cái đĩa sứ đựng hai giọt máu của Ngụy Cảnh Hưng lên bàn rồi lại lôi la bàn, giấy vàng và chu sa ra.

Cô vẽ một lá bùa tìm người trước, đợi sau khi bùa chú được phơi khô lại dùng ngón tay trỏ và ngón giữa kẹp nó. Cô vung lá bùa trong không trung hai cái, miệng lẩm nhẩm từ ngữ.

Sau đó, Ngụy Cảnh Hưng nhìn thấy tờ giấy vàng kia rõ ràng không hề tiếp xúc với bất cứ một nguồn lửa nào lại đột nhiên bùng cháy giữa hai ngón tay của Vệ Miên.

Hơn nữa, ngọn lửa kia thoạt nhìn vô cùng kỳ quái, rõ ràng nó đang bốc cháy giữa ngón tay của cô nhưng lại không hề tạo thành bất cứ một sát thương gì đối với cơ thể của cô.

Thẳng cho đến khi toàn bộ lá bùa đều cháy rụi, Vệ Miên mới cầm cái đĩa sứ màu trắng đựng hai giọt máu của Ngụy Cảnh Hưng tới đựng.

Trong nháy mắt tro tàn rơi vào trong cái đĩa sứ trắng, vết máu vốn đã hơi khô kia dường như được rót sinh mệnh mới vào, lập tức biến thành một màu đỏ tươi và tỏa sáng.

Vệ Miên lại lôi giấy vàng ra vẽ bùa, cô trộn lẫn chu sa và máu vào với nhau, sau đó dùng bút lông vẽ một vòng tròn.

Không biết có phải là ảo giác của Ngụy Cảnh Hưng hay không mà ông ta cứ cảm thấy trong nháy mắt đầu bút lông và giấy vàng tiếp xúc, có thứ ánh sáng nào đó chợt lóe lên rồi thôi.

Ông ta nhìn động tác không hề ngơi nghỉ một chút nào của Vệ Miên mà trong lòng dần dần dâng lên hy vọng.

Đại sư không nói Nha Nha đã không còn nữa vậy có nghĩa là Nha Nha của ông ta chắc chắn vẫn còn sống. Lần này chắc hẳn có thể tìm được Nha Nha đi?

Động tác của Vệ Miên rất nhanh, không mất bao lâu, cô đã đánh dấu xong mấy thông tin quan trọng như phương vị mà mình cần, sau đó lôi chiếc la bàn mini từ trong túi áo ra đặt ngay chính giữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận