Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 90: Lôi Ra Ngoài Ánh Sáng

.



Chương 90: Lôi Ra Ngoài Ánh Sáng

Chương 90: Lôi Ra Ngoài Ánh Sáng

Dương Tuấn Huy đã không muốn nghe những lời tiếp sau đó nữa, vì nghe nữa phỏng chừng sẽ biến thành một vụ án lừa đảo mất.

Nhưng bà cụ cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó mà chỉ mải nói những lời mà Vệ Miên đã nói ra.

"... Ở ngay trên hòn đảo đó, đại sư nói trong vòng ba ngày qua đó là có thể nhìn thấy."

Nhắc đến hòn đảo đó, Dương Tuấn Huy không nói nữa.

Chỉ có người bản địa bọn họ mới biết về hòn đảo đó, mà điều trùng hợp là vừa vặn anh ta lớn lên ngay trong làng chài ở gần nơi ấy nên anh ta thật sự biết có một hòn đảo nhỏ như vậy.

Nói là đảo nhưng trên thực tế diện tích của hòn đảo áy còn chưa đến hai trăm mét vuông, bên trên ngoại trừ một ít đá ngầm ra thì cũng chẳng còn gì khác, cách đường bờ biển của thôn xóm bên này khoảng mấy trăm mét.

Hồi bọn họ hơn mười tuổi còn thường xuyên bơi tới hòn đảo nhỏ đó chơi.

Thật ra, hòn đảo đó là là một quần thể đá ngầm khá lớn, chỉ là bọn họ thích gọi nó là đảo mà thôi.

Thậm chí còn vì diện tích của hòn đảo quá nhỏ nên không được đánh đấu trên bản đồ.

Một người ngoại tỉnh như bà cụ làm sao có thể biết được chỗ này cơ chứ?

"Bà ơi, bà nhắc lại vị trí một lần nữa đi?" Sắc mặt của Dương Tuấn Huy đã nghiêm túc hơn vài phần, hỏi lại thêm lần nữa.

"Từ chỗ mà cháu gái tôi ở đi về phía đông, là chỗ cách hướng chính đông hai mươi dặm..."

Giọng của bà cụ thông qua ống nghe truyền tới khiến cho Dương Tuấn Huy có kinh nghiệm đầy mình dựng hết cả tóc gáy lên.

Thấy bên đó không có động tĩnh gì, bà cụ lại không nhịn được mà bật khóc.

"Cầu xin cậu đấy, chàng trai, cậu giúp tôi tìm đi, đây là đứa cháu gái do chính tay tôi nuôi lớn, cầu xin cậu hu hu hu."

Tiếng khóc đánh thức Dương Tuấn Huy còn đang ngây người, cho dù anh ta đã thường thấy những người nhà như thế cũng không khỏi hơi động lòng.

"Cháu sẽ cố hết sức, bà cứ đợi tin của cháu trước đi."

"Ồ! Ồ!" Bà cụ liên tiếp trả lời, lại nhiều lần cảm ơn anh ta rồi mới cúp máy.

Dương Tuấn Huy cúp máy, lúc này mới cảm thấy chắc là mình điên rồi, có lẽ lần trước người này tới đây nghe nói được gì đó nên mới nhắc tới hòn đảo nhỏ kia.

Cho dù có là đại sư thần thánh cỡ nào cũng không thể cách xa nghìn dặm đoán ra được vị trí của thi thể chứ.

Anh ta nghĩ đến bản thân vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng đồng ý với bà cụ, giờ cũng không tiện nuốt lời nên chỉ có thể phiền phức một chút, đích thân chạy một chuyến vậy.

Vừa vặn nửa tháng nay chưa về nhà, cứ coi như là về thăm cha mẹ đi.

Dương Tuấn Huy nói với đội một tiếng rồi lái xe đến làng chài nhỏ.

Lúc về đến nhà, anh ta không vào nhà cha mẹ mà chỉ đỗ xe trong sân, nhớ đến lời của bà cụ kia, anh ta tìm một bộ đồ cũ thay vào rồi mới đi tới ven biển.

Hôm qua vừa mới có một cơn bão nhỏ ập tới cho nên lúc này trên mặt biển vẫn còn sương mù lượn quanh.

Dương Tuấn Huy chào hỏi một vài người hàng xóm lâu năm, sau đó lái chiếc thuyền nhỏ của nhà mình đỗ ngay ven bờ đến hòn đảo.

Vừa mới lại gần đảo là anh ta đã trông thấy bên bờ đó hình như có một chiếc vali màu đen sì.

Nghĩ đến lời của bà cụ, đột nhiên trong lòng anh ta căng thẳng hẳn.

Đợi anh ta đỗ con thuyền lại ven bờ, ba bước thành hai vội phóng nhanh đến bên cạnh chiếc vali đó.

Vừa mới lại gần là anh ta đã biết, sợ rằng phải tìm các anh em trong đội tới đây rồi.

Vì trên chiếc vali này bâu đầy ruồi nhặng, tản ra một mùi thối khủng khiếp.

Dương Tuấn Huy nhịn cơn buồn nôn để đi lên kéo mở chiếc vali ra.

Nắp vali bật ra, một thi thể đang phân hủy mức độ nặng xuất hiện trước mắt anh ta.

Dương – kinh nghiệm đầy mình – Tuấn Huy suýt chút nữa thì ói hết cả cơm trưa hôm nọ ra.

Anh ta kiềm chế cơn buồn nôn đi qua một bên, lôi điện thoại ra gọi một cuộc.

"Alo, các anh em, có việc rồi."...

Một tuần sau, lúc Tống lão đại đỡ bà Tống đích thân tới cửa cảm ơn thì Vệ Miên đang nói chuyện với bên môi giới.

Chủ nhà đã bán căn nhà đi và chỉ cho cô ba ngày để chuyển nhà.

Về phần tiền phòng mấy hôm còn lại, chủ nhà bằng lòng trả lại nguyên tháng cho cô.

Hôm nay cách thời gian hết hạn thuê nhà còn mười ngày nữa mà cô vẫn chưa tìm được nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận