Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 306: Sư Thúc

.



Chương 306: Sư Thúc

Chương 306: Sư Thúc

Thật ra anh ta đã sớm thấy tò mò về căn nhà bị ma ám trong truyền thuyết này rồi, nhưng ông nội đã từng qua đây một chuyến, sau đó trở về nhà với sắc mặt khó coi, kêu mấy tiểu bối khác của nhà họ Trịnh đều không được lại gần nơi này.

Trịnh Hạo vẫn còn được tính là nghe lời, cho dù có tò mò đến đâu nhưng ông cụ đã không đồng ý thì anh ta cũng sẽ không qua đây nhìn.

Vệ Miên kêu anh ta thoải mái đi dạo, còn mình thì dẫn Trịnh Hằng vào trong phòng khách.

Trước đây Ngưu Tĩnh Di đã từng gặp Trịnh Hằng, thẳng cho đến khi đối phương cũng làm cái nghề này, cô ấy không hề ngại ngùng chút nào mà bưng một ít trà nước lên.

Trà bình thường cho Trịnh Hằng và trà hoa quả cho Vệ Miên.

Sau khi Vệ Miên nhìn thấy còn dựng ngón cái với cô ấy, sau đó mới vui vẻ bưng cốc trà hoa quả lên uống.

"Ừm..." Trịnh Hằng có hơi không chắc phải xưng hô với Vệ Miên thế nào cho phải.

Nếu gọi là đạo hữu thì lại giống với cha mình quá, nhưng nếu gọi là đại sư thì lại quá mức xa lạ, mà cũng không thể gọi người ta là đại lão giống thằng hai ngốc ở trong nhà kia được.

Vệ Miên nhìn ra được vẻ khó xử của anh ấy vì thế cũng thấu hiểu ý người, nói: "Nhà tôi, à, lão tổ tông nhà tôi với lão tổ tông nhà anh cùng bái một sư phụ, chúng ta cũng được tính là xuất sư đồng môn nhưng về mặt bối phận vẫn có chút chênh lệch, anh phải gọi tôi một tiếng sư thúc."

Tổ!

Cô nghĩ ngợi sau đó quyết định nuốt một chữ cuối cùng xuống, tránh cho lại dọa chết đối phương.

"Vệ sư thúc." Trịnh Hằng gọi một tiếng mà không hề chần chừ một chút nào cả, đạo môn chú trọng vào truyền thừa, sư thúc thậm chí là sư thúc tổ tuổi còn nhỏ đều là những chuyện rất thường thấy, có vài người tuổi không lớn nhưng bối phận lại cao.

Mà với thực lực của Vệ Miên cũng không cần thiết phải lừa anh ấy, lúc trước khi sinh hồn của anh ấy rời thể, cha còn nói cô chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra ngọc trấn hồn rồi.

Vệ Miên gật đầu với vẻ hài lòng, cô mò trên người một lượt nhưng vẫn không tìm ra được quà gặp mặt gì cho tiểu bối nên không khỏi có hơi xấu hổ.

Trịnh Hằng thấy thế vội vàng bảo: "Trước đây sư thúc cứu tôi đã tặng không ít phù triện cao cấp rồi, bây giờ làm sao có thể khiến sư thúc tiêu tốn được nữa chứ."

Vệ Miên xua tay: "Chuyện nào ra chuyện đấy chứ."

Nếu lúc trước cô còn ở Chính Dương Tông, sư huynh thành thân và sinh con, cô nhìn thấy cháu chắc chắn cũng phải tặng một món quà mừng, không cần biết là đắt hay rẻ nhưng đó cũng là một phần tâm ý của trưởng bối.

Vệ Miên nghĩ ngợi một lúc rồi ném lại một câu: "Anh đợi chút nhé."

Sau đó vội vàng đi lên tầng, không bao lâu sau đã chạy lạch bạch xuống dưới, đưa một chiếc hộp gấm cho Trịnh Hằng.

"Cho anh cái này..."

Trịnh Hằng đang định giơ hai tay nhận thì đột nhiên nghe thấy một tiếng la chói tai truyền tới: "Á... đại lão, tôi cũng muốn!"

Trịnh Hằng: "..."

Vệ Miên thấy bộ dáng nghịch ngợm đó của anh ta mà lập tức bật cười, cô lôi một chiếc hộp gấm khác ra: "Có chừa cho anh rồi đây, nào, gọi một tiếng sư thúc nghe xem!"

Trịnh Hạo lập tức ngoan ngoãn nghe lời, giọng điệu còn nịnh nọt thôi rồi: "Sư thúc, sư thúc chính là sư thúc ruột của con! Cảm ơn sư thúc đã ban thưởng!"

Vệ Miên vui ơi là vui, thấy hai người chần chừ mãi không chịu mở hộp gấm ra vì thế mới nói: "Hai người mở ra xem có thích hay không, đây là ngọc phù mà tôi khắc, bên trên khắc một tụ linh trận cỡ nhỏ, thuận tiện thêm cả bùa bình an vào nữa."

Hai người vừa nghe là ngọc phù đã rất ngạc nhiên rồi, huống chi còn là ngọc phù đã được thêm cả tụ linh trận vào!

Ông cụ Trịnh cũng có thể khắc phù chú lên ngọc thạch và đương nhiên cũng có hiệu quả rồi, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn phù chú làm từ giấy vàng rất nhiều.

Chỉ là ấn ký được vẽ lên trên đó rất dễ dàng bị phá hỏng, ngọc phù cũng mất đi giá trị, nhà họ Trịnh cũng có học kiến thức liên quan đến phương diện ngọc phù, theo quan điểm của Trịnh Hằng thì một ngọc phù gần như là tác phẩm cả đời của một thầy phong thủy.

Ma sát với ngọc thạch cần một khoảng thời gian rất dài, đợi đến khi hoàn toàn lý giải miếng ngọc thạch này không còn sót lại một chút gì thì mới có thể động tay điêu khắc. Trong khoảng thời gian này cũng không biết phải lãng phí bao nhiêu miếng. Trong tay ông cụ Trịnh cũng có miếng ngọc phù mà mình tự điêu khắc, nghe nói ông cụ dưỡng miếng ngọc đó không dưới mười năm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận