Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1057: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 10

.



Chương 1057: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 10

Chương 1057: Cuộc Thi Thầy Phong Thủy 10

Vệ Miên đi cùng đội ngũ với vẻ mặt bình tĩnh như thường, cô vẫn luôn im hơi lặng tiếng quan sát xung quanh, từ lúc bước vào hòn đảo nhỏ này, cô đã có một loại cảm giác không ổn rồi, chỉ sợ vòng thi lần này không đơn giản.

Lương Hạo Nhiên và Trịnh Hạo một trái một phải đi theo bên cạnh cô, không cho người khác một chút cơ hội nào lại gần.

Con đường nhỏ trong thôn xóm luôn gập ghềnh trắc trở, toàn là cỏ dại, cũng may mà ba người đều mặc đồ thể thao, lúc này cước bộ nhẹ nhàng, không hề chật vật một tí nào cả.

Về phần những người khác, đúng là mặc thể loại nào cũng có, thầy phong thủy Hồng Kong thích mặc Đường trang cho nên có vài người đều ăn mặc giống nhau.

Còn có một người phụ nữ mặc váy liền bó sát màu đỏ, tóc để xoăn sóng, vì buổi sáng phải phá trận trong vòng thi đấu nên còn hơi chật vật, đôi giày cao gót dưới chân không biết đã đi đâu, bây giờ đã đổi thành sandal đế bằng.

Nhưng đi sandal trên con đường đất nông thôn luôn có thể bất cẩn bị sạn cát trôi vào trong dép, cứ cách một lúc là lại phải dừng lại để phủi sạch, ngược lại, tốc độ biến thành chậm nhất.

Vệ Miên đi ở vị trí gần đầu, rất nhanh đã tìm được chỗ ở buổi tối hôm nay dựa theo bảng số.

Nhà cửa trong thôn này đều tồi tàn không chịu được, không biết đã bỏ hoang bao nhiêu năm, bây giờ mới dọn ra cho mấy người này ở.

Có thể nhìn ra được trước đây chất lượng của căn nhà không tồi, chỉ là vì đã quá lâu rồi không có người ở, không nói mái ngói trên nóc nhà đã vỡ không ít mà bên bệ cửa sổ còn đóng mạng nhện rất dày, trong mảnh sân được vây lại bởi bờ tường đã sụp đổ một nửa là cỏ dại mọc cao bằng nửa thân người.

Lúc này nhìn thấy môi trường như thế, tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ, xem ra tối nay khỏi cần ngủ rồi.

Cũng may, mọi người đều là người tu luyện, đừng nói cả một tối không ngủ mà cho dù liên tiếp mấy ngày không ngủ cũng không thành vấn đề, tối nay ngồi thiền cũng được.

Trong toàn bộ những người tới tham gia thử thách chỉ có bốn nữ giới, theo lẽ thường thì bốn người được chia cho cùng một căn nhà, hai người một phòng, trong đó có bao gồm cả người phụ nữ mặc váy liền màu đỏ kia nữa.

Biết được mình phải ở một nơi cũ rích như vậy, người phụ nữ lập tức oán trách với vẻ bất mãn: "Cái chỗ tồi tàn gì thế này, tôi còn phải đi tắm nữa, kêu người làm sao mà ở đây được?"

Chung Diệu Ý liếc nhìn bụi cỏ cao bằng nửa người trong sân, biết được muốn đi vệ sinh thì phải đi vào nhà vệ sinh khô ráo có thể sập bất cứ lúc nào, tâm trạng của cô ta càng thêm bực tức, đôi mày nhíu chặt lại.

"Cỏ cao như thế nói không chừng còn có rắn, buổi tối nếu nó bò vào cắn người thì phải làm sao, tôi đã bảo ngày mai lại tới đây cũng thế cả thôi, nhưng cứ khăng khăng đòi tìm một chỗ khỉ ho cò gáy này cơ..."

Chung Diệu Ý đang định nói tiếp thì nhìn thấy Chung Sóc vẫn luôn mang vẻ mặt ôn hòa quay đầu nhìn qua.

Lúc này, Chung Sóc cũng không còn vẻ hiền từ như lúc ở trên đỉnh núi kia nữa, tuy rằng ông ta vẫn đang cười nhưng trong đôi mắt chứa đầy tinh quang kia lại không có một chút độ ấm nào hết, chỉ mới liếc mắt nhìn một cái đã khiến Chung Diệu Ý phải câm miệng.

Chung Diệu Ý là người nhà họ Chung nhưng lại không cùng một hộ với Chung Sóc, cô ta là cháu gái ruột của Chung Sóc, chỉ là thế gia đại tộc, mức độ sâu đậm của tình thân được quyết định bởi mức tiền đồ của bạn.

Nếu bạn chỉ là một kẻ vô dụng vậy nhũng người khác cũng chỉ tình cảm ngoài mặt mà thôi.

Ngày thường thoạt nhìn tính cách của Chung Sóc cũng không tồi, thậm chí là hiếm khi thấy ông ta nổi giận, nhưng Chung Diệu Ý không biết tại làm sao mà luôn vô cùng sợ hãi người bác cả này.

Lúc này, cô ta không ám tác quái nữa, bốn người cũng có thể thu dọn chỗ ngủ của mình.

"Sư phụ?" Lương Hạo Nhiên đợi người đi vào hết rồi mới đè thấp giọng nói.

Thấy Vệ Miên nhìn qua, cậu ta lại liếc mắt nhìn xung quanh với vẻ thận trọng hơn rồi tiếp tục nhỏ giọng thì thầm: "Tôi cảm thấy bầu không khí ở chỗ này không được đúng cho lắm."

Nhưng cụ thể không đúng ở chỗ nào thì cậu ta lại không nói rõ được, nhưng trong lòng luôn thấp thoáng có một loại cảm giác bất an, loại cảm giác này đã có từ khi bước chân lên hòn đảo nhỏ, khiến cho cậu ta theo bản năng muốn hỏi ý kiến của Vệ Miên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận