Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 275: Nhìn Trúng Bạn Gái Của Người Ta?

.



Chương 275: Nhìn Trúng Bạn Gái Của Người Ta?

Chương 275: Nhìn Trúng Bạn Gái Của Người Ta?

Lúc này, Đặng Quân cũng đã nhìn thấy Vệ Miên, hai mắt anh ta chợt sáng lên, tầm nhìn đối diện với người đứng bên cạnh cô, sao đó đồng thời hô lên thành tiếng.

"Đặng Quân!"

"Trịnh Hạo!"

Bốn mắt nhìn nhau và đều rất ngạc nhiên vì có thể gặp được đối phương ở chỗ này.

Hai người học cùng một trường đại học, có điều, Trịnh Hạo học trên Đặng Quân một khóa cũng được tính là học trưởng của anh ta, cộng thêm hai người lại ở cùng một hội nhóm sinh viên, mà tính cách của con người Trịnh Hạo này còn cởi mở, mối quan hệ hiển nhiên cũng khá tốt.

Năm tư đại học tiến vào giai đoạn thực tập, Trịnh Hạo gần như không còn xuất hiện ở trường học nữa, hai người đã rất lâu rồi không gặp mặt nhau, lúc này gặp được đối phương đúng là hơi bất ngờ thật.

"Cậu tới thành phố Thanh Bình từ khi nào vậy, sao lại không nói với anh một tiếng."

Trịnh Hạo cười tươi rạng rỡ, đi tới huých vào bả vai của của Đặng Quân một cái giống như ngày xưa, đợi khi nhìn thấy người trung niên bên cạnh anh ta, Trịnh Hạo lập tức đoán ra được mối quan hệ giữa hai người.

Vì thế, anh ta thoải mái nói: "Chào chú, cháu là học trưởng của Đặng Quân, tên cháu là Trịnh Hạo."

Đặng Kiến Trung hiếm khi được thấy bạn học của con trai nên cũng cười ha ha, chào hỏi Trịnh Hạo. Ông ta thật sự không ngờ chàng trai trẻ này lại là học trưởng của con trai. So sánh hai người với nhau lại luôn khiến người cảm thấy Đặng Quân lớn tuổi hơn một chút, có khả năng là do Trịnh Hạo thoạt nhìn quá hoạt bát chăng.

Đặng Kiến Trung cũng nhìn thấy Vệ Miên và chỉ cho rằng cô với Trịnh Hạo là mối quan hệ tình nhân, nghỉ hè cùng nhau ra ngoài chơi, lại thấy con trai cứ luôn nhìn chằm chằm vào người ta như thế khiến ông ta không khỏi cảm thấy hơi khó hiểu.

Có Trịnh Hạo ở đây chắc chắn sẽ không khiến bầu không khí hiu quạnh, vì thế bên này, hai người nói chuyện rất náo nhiệt, Đặng Kiến Trung vẫn bớt thời gian ra liếc mắt nhìn con trai, lại chỉ thấy thằng con trai không thích nói chuyện kia của nhà mình lại đột nhiên đi đến trước mặt bạn học nữ đó, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Đặng Kiến Trung còn tưởng mình nhìn lộn, ông ta căng mắt ra nhìn thêm một lần nữa, ôi không sai, đúng là khóe miệng đang cười thật kìa.

"Tiểu đại sư, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!"

Vệ Miên cũng cong khóe môi: "Một nghìn đồng lần trước tiêu rất đáng, đúng không?"

Đặng Quân cũng nhớ đến vé xổ số đã trúng thưởng kia, cứ cách vài hôm là anh ta lại đi qua gầm cầu nhưng không gặp được người, lại chỉ toàn đụng trúng lão già lừa đảo kia.

"Là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, hay là hôm nay cô giúp tôi xem một quẻ được không?"

Tầm nhìn của Vệ Miên đảo qua mặt anh ta một lượt: "Bỏ đi, hôm nay anh không có tài vận đó đâu mà còn sắp phá tài nữa đấy."

Đặng Quân còn muốn hỏi thêm nhưng lại bị Đặng Kiến Trung ngắt lời: "Tiểu Quân, chúng ta vào trong trước đi, tham gia pháp sư xong còn phải tới tiền điện nữa, bằng không lát nữa là kết thúc rồi."

Đặng Quân gật đầu rồi lại nhìn về phía Vệ Miên: "Đại sư có tiện để lại phương thức liên lạc không?"

Người này cũng được coi là khách hàng cũ của mình cho nên Vệ Miên cũng không hề chần chừ một chút nào mà báo số điện thoại cho anh ta, sau đó bốn người tách ra, cô với Trịnh Hạo tiếp tục đi ra ngoài.

Đặng Quân lẩm nhẩm dãy số điện thoại vài lần rồi lưu vào trong di động, lúc này, anh ta mới quay đầu nói với Đặng Kiến Trung: "Cha, đi thôi!"

Nói xong, anh ta dẫn đầu đi đến đại điện đang làm pháp sự trước.

Đặng Kiến Trung quay đầu nhìn bóng lưng của Vệ Miên, cô gái này rất khiến người yêu mến, một gương mặt rất sạch sẽ và trong sáng, không hề trang điểm đậm như vài người nào đó.

Đặng Kiến Trung bước vội vài bước bên bên cạnh con trai, hơi nghiêng đầu, đè thấp giọng hỏi: "Tình huống gì thế này? Nhìn trúng bạn gái của người ta hả?"

Còn chưa đợi Đặng Quân kịp nói gì thì ông ta đã tiếp tục: "Nhìn trúng rồi cũng không phải không được nhưng con phải nói chuyện nhiều hơn, con gái trẻ đều thích nghe lời hay ý đẹp, chứ cứ im như hũ nút giống con chắc chắn không được đâu. Con nhìn bạn học Trịnh người ta mà xem, năng lực xã giao mạnh bao nhiêu, còn con đúng là hỏng bét! Con gái nhà người ta có thể thích con mới là lạ!"

Đặng Quân: "..."

Cái gì với cái gì cơ? Ông bố này của anh ta chỉ có mỗi lúc làm việc là có thể tin tưởng được một chút thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận