Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 1007: Lần đầu giao đấu

Uỳnh!
- Nguyên Môn? Hỏa Thần?

Bọn Hoàng Lăng nghe vậy thì sững người, lông mày nhíu lại. Không ngờ kẻ lợi hại này lại từ tận Đông Huyền Vực xa xôi tới đây...

Hắc y nam tử hơi nhướn môi cười, nhìn Lâm Động nhún vai:

- Xem ra ngươi biết cũng không ít.

- Ngươi đến là vì Lôi Đình Tổ Phù?

Lâm Động bình thản nói.

- Chủ yếu là vì Lôi Đình Tổ Phù.

Hắc y nam tử gật đầu, rồi hắn nhìn Lâm Động chăm chú, nói:

- Có điều, ta còn một nhiệm vụ khác là mang xác ngươi về.

- Ban đầu ba người bọn Hoắc Nguyên cũng nói vậy.

Lâm Động nhìn hắn cười lạnh lẽo.

- Có điều cuối cùng chúng không có cả cơ hội để trở về.

Hắc y nam tử nheo mắt, nói vẻ không quan tầm:

- Ba tên phế vật, giải quyết chúng rồi cũng chẳng đáng nhắc đến. Còn về việc ta có mang xác ngươi về được không thì ngươi có thể đích thân thử xem sao.

Khóe môi hắn nhếch lên chế giễu.

- Ta cũng có ý đó.

Lâm Động cũng cười khảy, ánh mắt trở nên sắc lạnh, siết bàn tay lại, Lôi Đế Quyền Trượng hiện ra, thân hình biến thành thanh quang lao thẳng tới Hỏa Thần như tia chớp.

- Hừm, tốc độ cũng không tồi.

Hỏa Thần cười lạnh lùng, rồi bỗng nghiêng người một bên.

Uỳnh!

Lôi Đế Quyền Trượng bọc quanh bởi lôi quang đem theo kình phong hung mạnh lướt qua vai Hỏa Thần. Lôi quang khiến một lọn tóc của Hỏa Thần cháy thành than.

- Nhưng với ta, có lẽ không có sức uy hiếp như ngươi tưởng đâu.

Hỏa Thần cong tay, hắc khí tà ác tràn ra biến thành một thanh hắc kiếm, vô số đạo kiếm ảnh tựa bão tố ập tới nhân ảnh thanh quang đang lao tới.

Keng keng keng!

Lôi Đế Quyền Trượng vung lên, vô vàn tầng lôi quang hiện lên lao vào những đạo kiếm ảnh kia. Làn sóng xung kích cuồng bạo bùng nổ tạo nên vô số đường nứt hình mạng nhện rộng đến mười trượng lan tỏa dần dưới chân hai người.

Lôi quang và hắc khí đan xen vào nhau, nhưng dị ma khí không hề có dược hiệu quả mà Hỏa Thần mong muốn. Lôi quang nhấp nháy kháng cự lại được dị ma khí.



- Ha ha, thì ra quyền trượng của ngươi có sức mạnh của Lôi Đình Tổ Phù... Chắc hắn đó là bảo bối ngươi có được từ trong động phủ?

Ngữ khí của Hỏa Thần có chút ngạc nhiên, không ngờ hắn phát hiện ra sức mạnh của Lôi Đình Tổ Phù ẩn trong Lôi Đế Quyền Trượng.

Vẻ mặt Lâm Động lạnh lùng, cánh tay rung lên, Lôi Đế Quyền Trượng phát ra tiếng sấm nổ vang trời.

Grào!

Thanh quang bùng nồ, tiếng long ngâm vang lên, một con lôi long cuồng bạo bay ra từ Lôi Đế Quyền Trượng, ngừa lên trời gầm lên một tiếng rồi lao thẳng về phía Hỏa Thần.

- Tuy có chút sức mạnh của Lôi Đình Tồ Phù, nhưng dù sao vẫn có hạn chế. Muốn đối phó với ta thì hơi mơ xa rồi đó...

Hỏa Thần cười nhạt, rồi đưa tay ra tóm lấy con lôi long.

Phụt phụt!

Năm đạo hắc quang từ người Hỏa Thần bắn ra, rồi quấn lên con lôi long.

-Vỡ!

Hỏa Thần siết chặt nắm đấm.

Bùm!

Năm dạo hắc quang tựa những sợi xích thít chặt lại. Con lôi long phát ra tiếng kêu bi thảm, thân hình khổng lồ của nó xuất hiện vô số vết rạn, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.

Lâm Động tay cầm Lôi Đế Quyền Trượng, chân điểm lên mặt đất nhanh chóng lùi về sau. Ánh mắt hắn trở nên vô cùng nặng nề, thực lực Hỏa Thần quả nhiên rất khủng bố, dù loại bỏ dị ma trong người thì thực lực của hắn cũng đạt đến mức Tử Huyền Cảnh đại thành, bọn Hoắc Nguyên không thể bì kịp.

- Lâm Động, cẩn thận!

Bọn Hoàng Lăng thấy Lâm Động bị đánh lui đều lên tiếng nhắc nhở. Rõ ràng là Lâm Động không thổ đáng ghét bằng tên Hỏa Thần kia.

Lâm Động khẽ gật, hắn nhận thấy mức độ đáng gờm của Hỏa Thần, loại đối thủ này không dễ đối phó.

- Nếu giải quyết ngươi ở đây thì ta có thể toàn lực tranh đoạt Lôi Đình Tổ Phù.

Hỏa Thần cười rồi siết nắm đấm, hắc khí tựa dịch thể chảy ra từ bàn tay rồi ngưng tụ lại thành một câu trường thường đen.

- Chỉ e ngươi không đủ bản lĩnh!

Lâm Động cười khảy, tay nắm chặt Lôi Đế Quyền Trượng, lôi quang nhấp nháy điên cuồng, nguyên lực trong cơ thể trào dâng tự hồng thủy.

- Vậy sao?

Hỏa Thần cười khảy, ánh mắt lóe hàn quang, rồi ngay sau đó thân hình mang theo sát ý lạnh thấu xương lao tới.

Lâm Động thấy vậy, thanh quang quanh cơ thể bùng phát, hiện ra vô số hoa vãn thanh long.

Uỳnh!

Thế nhưng khi Lâm Động chuẩn bị đại chiến với hắn thì tim bỗng rung lên. Hắn vội ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt hắn bỗng dâng tràn một màu đỏ rực cùng sức mạnh nóng bỏng, theo đó là tiếng quát quen thuộc.

- Bọn cẩu Nguyên Môn, địa bàn của Viêm Thần Điện ta, không đến lượt ngươi ngông cuồng!

Chỉ thấy năng lượng nóng bỏng biến thành một con phượng hoảng lửa đem theo sức mạnh kinh người lao oanh kích về phía Hỏa Thần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

-Hừ!

Công thế bất ngờ khiến ánh mắt Hỏa Thần tối lại. Hắn hừ lạnh một tiếng, cây thương trong tay cắm xuống đất, hắc quang cuộn trào bắn ra một cột sáng lao thẳng về phía phượng hoàng lửa.

Uỳnh!

Sóng năng lượng kinh người lan tỏa, cây cối xung quanh bị xung kích lực đánh tan nát, bọn Hoàng Lăng cũng bị đánh bật ra sau.

Năng lượng cuồng bạo tỏa ra bốn phía, một thân ảnh thướt tha hiện ra trên hư không, mái tóc rực lửa tung bay theo gió, tay cầm cây trường thương phượng hoàng lửa đẹp hoa lệ lấp lánh hàn quang, chỉ xuống Hỏa Thần ở trên mặt đất.

Ra mặt hoa lệ như vậy ngoài Đường Tâm Liên ra còn có thổ là ai...

- Này, xem ra ngươi thật xui xẻo. Nếu ta không đến kịp thì có phải hôm nay ngươi không xong rồi không?

Đường Tâm Liên đứng trên không trung, nhìn Lâm Động cười.

- Không cần phải coi thường ta như vậy.

Lâm Động bất lực nói.

Đường Tâm Liên cười, ánh mắt nhìn sang Hỏa Thần trở nên lạnh băng:

- Vốn định đến Vô Lượng Sơn mới giao đấu với ngươi, xem ra ngươi đến sớm rồi...

- Ha ha, Hỏa Tiên Tử Đường Tâm Liên của Viêm Thần Điện sao... Quả nhiên cường thế như trong lời đồn.

Hỏa Thần ngẩng lên nhìn, cười nhạt.

- Nếu dã nhiều người thế này thì thôi, đến Vô Lượng Sơn chúng ta vẫn còn cơ hội giao đấu...

Hỏa Thần nhìn sang Lâm Động:

- Ở Đông Huyền Vực ta cũng đã nghe nói ngươi thích nhờ nữ nhân giúp đỡ, giờ xem ra nữ nhân duyên của ngươi đúng là không tồi.

Tuy cười nhưng sự châm biếm trong lời nói của hắn quá rõ ràng.

Thế nhưng Lâm Động không chút nộ khí, chỉ khẽ cười, nhìn hắn nghiêm túc nói:

- Ta sẽ giết ngươi.

Hỏa Thần nhún nhún vai:

- Ta đợi. Hy vọng ngươi có thể lên Vô Lượng Sơn.

Dứt lời, hắn biến thành một dạo hắc quang bay vào trong rừng, nháy mắt dã biến mất.

- Với sự thông minh của ngươi sẽ không trúng kế khích tướng đó chứ?

Đường Tâm Liên đáp xuống nhìn Lâm Động nói.

Lâm Động nheo mắt, nhìn hướng Hỏa Thần biến mất, khẽ lắc đầu cười:

-Ta không tức giận...chỉ là bị coi thường thôi...nhưng không sao...có thể đòi nợ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận