Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 670: Yên tĩnh


Ngày so tài hàng tháng đã hạ màn, Hoang Điện trong khoảng thời gian kế tiếp, lại lần nữa khôi phục lại cái yên tĩnh của trước kia. Chỉ có điều trong sự yên tĩnh đó, trong miệng rất nhiều đệ tử Hoang Điện đều có thêm một cái đề tài nói chuyện, mà cái đề tài đó, tự nhiên không sao tách khỏi được cuộc so tài hàng tháng kia, Lâm Động và Tưởng Hạo đã có một trận giao thủ kinh tâm động phách!

Tin tức Lâm Động đã tu luyện thành công Hoang Vu Yêu Nhãn cũng nhanh chóng được loan truyền, điều này khó tránh khỏi việc dẫn đến sự chấn động lan rộng. Không ít đệ tử Hoang Điện đều âm thầm tắc lưỡi, vì tài năng thiên phú của Lâm Động mà hâm mộ không thôi.

Mà cũng chính vì trận kịch chiến cùng với Tưởng Hạo vào ngày so tài hàng tháng hôm đó, Lâm Động đã hoàn toàn vững chân với thân phận đại đệ tử thân truyền thứ năm ở Hoang Điện, đã khiến cho địa vị của hắn ta như diều gặp gió trong Hoang Điện. Thường ngày rất nhiều đệ tử Hoang Điện gặp mặt hắn, cho dù là tuổi tác có lớn hơn hắn đều phải tỏ ra cung kính, khom người gọi Lâm sư huynh.

Tuy nói rằng đối với loại đãi ngộ như thế này, tận đáy lòng Lâm Động không phải cực kỳ để ý, nhưng điều này đối với những đệ tử cùng nhau gia nhập Hoang Điện với Lâm Động như bọn Mạc Lăng mà nói lại là một việc hết sức tốt đẹp. Trong Hoang Điện, tuy nói là yên tĩnh, nhưng dù sao vẫn khó tránh khỏi những sự cạnh tranh và phân chia phe phái. Dựa theo tình hình bình thường, những đệ tử mới gia nhập như bọn họ, địa vị tự nhiên là thấp nhất, bởi vì bọn họ không có bất kỳ chỗ dựa nào cả, thường ngày trong một vài điều kiện tu luyện, tự nhiên là phải thua kém hơn so với những đệ tử lâu năm.

Nhưng lần này, với sự thăng tiến nhanh như thiểm điện lên làm đại đệ tử thân truyền của Lâm Động, những đệ tử mới gia nhập như bọn họ cũng đã có được chỗ dựa, mà còn mượn tên tuổi của Lâm Động, những đệ tử lâu năm trong Hoang Điện cũng không dám gây khó dễ bọn họ, vì thế cũng khiến cho bọn người Mạc Lăng ít bị trở ngại hơn rất nhiều.

Mà loại tình huống thế này ngay cả Lâm Động cũng chưa phát giác ra, sau lưng hắn, đang có không ít đệ tử bắt đầu lặng lẽ hội tụ lại, trong mơ hồ đang dần dần xuất hiện dấu hiệu hình thành nên một phe phái mới, tôn hắn lên là thủ lĩnh.

Đương nhiên, loại dấu hiệu này, Lâm Động không hề để ý, cho dù là ngẫu nhiên phát giác cũng chỉ là cười trừ. Hắn không hề có tư tưởng kéo bè kết phái, có điều đám người bằng hữu của hắn như là bọn Mạc Lăng, cũng đều đến từ Vương triều Đại Viêm, nếu như bọn họ gặp phải phiền toái, hắn tự nhiên cũng sẽ không khoanh tay mà đứng nhìn.

Mà nương theo địa vị đại đệ tử thân truyền của Lâm Động đã định, hắn hôm nay cũng xem như là bắt đầu chính thức trở thành đệ tử hạt nhân của Hoang Điện, tương lai hắn lại có thể bắt đầu hưởng thụ cuộc sống thật sự của một đệ tử Hoang Điện…

Sau cuộc so tài hàng tháng khoảng một thời gian, phần lớn thời gian của Lâm Động đều trải qua trong Vũ Kỹ Điện. Đương nhiên, tạm thời hắn không có mơ mộng hão huyền đem ba môn Tam đại Vũ kỹ còn lại cũng đều thu tóm luôn, mỗi lần đi đến Vũ Kỹ Điện, ngoài việc ngồi trên Hoang Thạch hấp thu Hoang Kình tu luyện Hoang Quyết ra, thì hắn luôn luôn ở trước tấm bia đá Hoang Vu Yêu Nhãn.

Sức sát thương của Hoang Vu Yêu Nhãn vô cùng biến thái, trong lúc cùng với Tưởng Hạo giao thủ, Lâm Động đã tự mình thể nghiệm qua, loại vũ kỹ này quả thực rất lợi hại, cho dù là Lâm Động bây giờ cũng chỉ là nắm giữ sơ bộ, còn xa mới có thể đạt đến bước thu phát tự nhiên. Vì thế, trong khoảng thời gian một tháng này, tinh thần hắn không ngừng tiến đến không gian tinh thần trong tấm bia đá. Ở đó, hắn không ngừng tiếp nhận sự công kích đáng sợ của đầu Dị thú Hoang kia…

Tuy nói rằng cách tu luyện này có xu hướng tự hủy hoại mình, nhưng Lâm Động lại ỷ vào có Thạch phù thần bí mà không chút sợ hãi loại lực ăn mòn cực kỳ âm sát đó.

Mà dưới việc tu luyện theo kiểu tự hủy hoại mình như thế này, Lâm Động cũng có thể thấy được, trong thời gian một tháng, hắn đối với việc khống chế Hoang Vu Yêu Nhãn cũng trở nên thuần thục hơn, điều này làm cho hắn rất vui mừng.

Mặt khác, sau khoảng thời gian ra vào Vũ Kỹ Điện, hắn đối với vị lão nhân mù kia đã trở nên quen thuộc hơn không ít. Mà cái vị lão nhân mù này, ở trong mắt của rất nhiều đệ tử Hoang Điện là một lão nhân có tính tình tương đối cổ quái, nhưng đối với Lâm Động lại rất nhiệt tình, đặc biệt là sau khi lão biết Lâm Động đã tu luyện thành công Hoang Vu Yêu Nhãn, cái loại nhiệt tình ấy càng trở nên sâu nặng hơn. Sự nhiệt tình ấy, ngay cả hai người Trần Chân và Ngộ Đạo bọn họ cũng khó có thể được đãi ngộ qua.

Trong lúc tiếp xúc, Lâm Động cũng biết được tên bọn họ của lão nhân mù lòa này, Cổ Mặc, giống như lúc Lâm Động vừa mới gặp lão lần đầu vậy, cô độc trầm mặc, có điều địa vị của lão nhân lại khiến cho Lâm Động có phần kinh ngạc. Vị lão nhân này lại là một vị Trưởng lão của Đạo Tông, địa vị thân phận này so với hai người Trần Chân, Ngộ Đạo còn cao hơn một bậc.

Hơn nữa, điều khiến cho Lâm Động kinh ngạc nhất là vị Trưởng lão Cổ Mặc này, tuy rằng lúc đầu tu luyện Hoang Vu Yêu Nhãn thất bại, hơn nữa còn khiến cho hai mắt của lão bị mù, nhưng sau đó lão lại dùng một nghị lực còn lớn hơn nữa mà mạnh mẽ tu luyện lại lần nữa và đã tu luyện thành công. Điều này làm cho Lâm Động cảm thấy khiếp sợ, chỉ có người đã tu luyện Hoang Vu Yêu Nhãn mới biết được khí tức âm sát của loại vũ kỹ này có thể làm tổn hại đôi mắt nghiêm trọng đến thế nào, không ngờ vị Trưởng lão Cổ Mặc này sau khi trả giá bằng đôi mắt chính mình, lại không chịu bỏ cuộc, mạnh mẽ tu luyện thành công.

Đương nhiên, cái loại tu luyện này cũng là có chút tâm lý liều mạng không còn gì để mất nữa. Dù sao thì cặp mắt cũng đã mù, cho dù có bị ăn mòn nữa thì có thể ăn mòn đến đâu chứ? Hơn nữa vị Trưởng lão Cổ Mặc này sau đó từ bỏ hẳn việc tu luyện nguyên lực, chủ yếu tu luyện tinh thần lực. Tinh thần lực phóng thích ra, nhìn thấy thế giới ngược lại càng rõ ràng hơn là nhìn bằng mắt thường.



Lâm Động xem ra, sở dĩ vị Trưởng lão Cổ Mặc này nhìn hắn bằng một con mắt khác, chỉ sợ rằng nguyên nhân chính là do cả hai người bọn họ cũng đều tu luyện Hoang Vu Yêu Nhãn mà thôi.

Cứ như vậy, trong thời gian một tháng lại trong sự yên tĩnh này mà trôi qua. Trong một tháng này, Lâm Động cũng được xem là dần dần hòa nhập vào cái nơi Hoang Điện xa lạ mà vô cùng thân thiết này này. Có lẽ sau này, nơi này sẽ trở thành một ngôi nhà thứ hai của hắn, chí ít đến hiện tại, đối với điều này, cho dù là Lâm Động từ trước đến giờ tâm tính vẫn luôn cẩn thận, trong lòng cũng không sinh ra ý bài xích như trước nữa.

Cuộc sống của Hoang Điện tuy không có cái loại lúc nào cũng nom nóp lo sợ chuẩn bị liều mạng, đổ máu với người khác như lúc trong Chiến trường Viễn Cổ, thế nhưng cái loại yên tĩnh đó, lại làm cho trong lòng Lâm Động trở nên bình thản. Cái loại tàn nhẫn cùng với lệ khí thấm trong xương cốt của hắn còn sót lại từ lúc trong Chiến trường Viễn Cổ, cũng trong loại không khí bình thản yên lặng này mà lặng yên thu liễm lại.

- Phù!

Trước tấm bia màu đen, một thân hình gầy gò lẳng lặng ngồi xếp bằng. Hồi lâu sau, con mắt màu đen trên tấm bia đá đột nhiên nháy động một cái, từng đạo ba động kỳ dị phát ra, cuối cùng đều bắn vào cái khe màu xám nhạt ngay tại mi tâm của đạo thân ảnh đang ngồi phía trước mặt.

Cái khe màu xám nhạt dần dần tản đi, mà hai mắt Lâm Động cũng từ từ mở ra, đạo hôi mang quỷ dị trong mắt lóe lên rồi tan biến, sau đó khuôn mặt hắn cũng hiện lên một nụ cười.

- Xem ra khoảng thời gian này Hoang Vu Yêu Nhãn của ngươi tiến triển cũng không chậm nhỉ?

Sau lưng Lâm Động, một giọng nói già nua khàn khàn vang lên, Lâm Động quay đầu hướng về phía lão nhân mù tay cầm cái chổi cười cười, nói:

- Vẫn phải đa tạ Mặc sư thúc đã bên cạnh chỉ điểm!

Nếu như dựa vào thân phận mà tính, thì Lâm Động phải tôn xưng Cổ Mặc một tiếng Trưởng lão, nhưng mà lão già này tính tình cổ quái, sau khi Lâm Động hắn gọi một tiếng lúc đầu, liền quát tháo bắt hắn sửa lại, gọi là sư thúc. Mà Lâm Động cũng không phải là kẻ cổ hủ, thay đổi gọi là sư thúc, ngược lại lộ vẻ thân mật hơn.

- Nếu như không có thiên phú, chỉ điểm như thế nào cũng đều vô dụng, ngươi tiểu tử này càng ngày càng câu nệ a!

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão nhân mù lóe lên một nụ cười, chợt phất phất tay nói:

- Ra ngoài đi, Ngộ Đạo đang ở ngoài Vũ Kỹ Điện, có lẽ tìm ngươi có việc đấy!

- Vâng!

Lâm Động ngơ ngác, chợt cười gật gật đầu, cũng không nói nhảm, đứng dậy hướng về phía Cổ Mặc thi lễ một cái liền nghênh ngang đi ra ngoài.

o0o

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đi ra trước Vũ Kỹ Điện, Lâm Động cũng không bất ngờ khi gặp Ngộ Đạo đang đứng chắp tay đợi ở phía trước. Khoảng thời gian một tháng này hắn gặp mặt ông ta tương đối ít, có lẽ trong Đạo Tông cũng có không ít chuyện, thân là Phó Điện chủ Hoang Điện, Ngộ Đạo hiển nhiên bận rộn hơn nhiều so với hắn, một kẻ chỉ biết vùi đầu vào việc tu luyện.

- Ngươi tiểu tử này lại thực sự biết cách tạo quan hệ a, thời gian không đến một tháng đã mua chuộc được lòng Mặc sư huynh. Hiện tại ngay cả ta cũng không được cho phép vào làm phiền ngươi lúc ngươi đang tu luyện nữa!

Ngộ Đạo thấy Lâm Động đi ra cũng không nhịn được, vừa cười vừa mắng.

Lâm Động mỉm cười, hắn không biết rõ tình hình, không ngờ Cổ Mặc sư thúc có tính cách như thế, lại dám đuổi cả Ngộ Đạo ra ngoài như thế…

- Ngộ Đạo sư thúc, có việc ư?

Lâm Động nháy mắt mấy cái, cười híp mắt nói.

- Ừ, lần này ngươi phải xuất tông một chuyến. Bên trên có đưa xuống một vài nhiệm vụ cần đám đệ tử các ngươi phải hoàn thành, coi như là ngươi ra ngoài luyện tập một chuyến đi, ngươi là người mới, cho nên cũng không phải phụ trách trách nhiệm bao nhiêu, dù sao vẫn còn có các đệ tử khác trong các điện, coi như là ra ngoài thích ứng một chút đi.

Ngộ Đạo vừa cười vừa nói.

- Xuất tông sao?

Lâm Động sửng sốt một chút, sau đó vẫn gật gật đầu. Hắn biết rõ loại Tông phái siêu cấp thế này, phần lớn đều sẽ giao cho đệ tử một vài nhiệm vụ xem như là cơ hội để rèn luyện, mà trước mắt, dường như hắn đã nhận được một cái… .

- Đi theo ta, ta dẫn ngươi đến gặp mặt mấy người đồng hành lần này của ngươi trước!

Ngô Đạo hướng về phía Lâm Động cười cười, sau đó liền quay người lướt đi.

Lâm Động hồ nghi nhìn theo bóng dáng của Ngộ Đạo, lúc trước nụ cười của lão già này rõ ràng là có chút cổ quái, nhưng mà lúc này hắn không nghĩ ngợi nhiều, thân hình khẽ động, nhanh chóng đi theo.

o0o

Hai người lướt qua dãy núi chỗ Hoang Điện, sau đó hướng đến một đỉnh núi khổng lồ ở phương Bắc phóng tới. Lúc rơi xuống mặt đất, ánh mắt Lâm Động nhanh chóng nhìn quanh, sau đó biểu hiện trên mặt liền ngưng trọng một lát.

Lúc này, trên sân thượng, một thiếu nữ trẻ tuổi áo trắng váy xanh đang lười biếng nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt to long lanh kia, lộ ra một chút cảm giác trêu đùa tinh quái cùng với một loại kinh ngạc được che giấu khá kỹ.

Thiếu nữ này chính là cô nàng lúc Lâm Động vừa vào Đạo Tông đã cho rằng hắn là một kẻ nói khoác mà không biết ngượng, tự cho mình là đúng, Ứng Hoan Hoan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận