Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 599: Lam Anh


Trên đỉnh núi, cột quang trụ đỏ rực dần tan biến, rồi biến thành một chùm sáng biến mất hoàn toàn trong màn đêm.

Quang trụ biến mất vào trong thân thể to lớn của Tiểu Viêm, bên dưới lớp da của hắn có thể thấy kim quang đang chuyển động, mạnh mẽ hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Đôi mắt nhắm nghiền của Tiểu Viêm cũng lập tức mở trừng trừng, bắn ra kim quang mạnh mẽ khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Rầm!

Kim quang tối dần, cuối cùng biến mất, Tiểu Viêm đứng dậy, thể hình to lớn tạo nên một áp lực mạnh mẽ khiến bọn Mạc Lăng khó chống cự nổi, sắc mặt đều hơi biến lùi ra xa.

Không phải bọn họ chưa bao giờ thấy qua cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn, nhưng đây là lần đầu bọn họ thấy một người mới bước vào Tứ Nguyên Niết Bàn mà đã có sức mạnh kinh người như vậy.

- Thành công rồi?

Trên đỉnh núi có lẽ chỉ có Lâm Động là không bị ảnh hưởng bởi áp lực của Tiểu Viêm, ba người Tiểu điêu và Tô Nhu lúc ấy cũng nhìn về phía Tiểu Viêm.

- Ừm!

Tiểu Viêm nhìn Lâm Động, nở nụ cười hồn hậu, trong mắt không che giấu được sự hưng phấn. Hắn cảm nhận được sức mạnh to lớn trong cơ thể mình. Lúc này, nếu gặp Mạc Lăng của Vương triều Phong Vân có lẽ không quá năm hiệp là Tiểu Viêm sẽ phế được hắn, chứ không phải vất vả như lần trước.

- Vì để thủ hộ ngươi vượt kiếp, tối nay quả thật không nhẹ nhàng gì!

Tiểu điêu mệt mỏi nói.

Tiểu Viêm cười, ngẩng lên nhìn màn đêm xung quanh. Gần như vào khoảnh khắc đó, gương mặt vốn hiền hậu bỗng trở nên hung dữ giống như con Hung thú mới thức giấc, hắc khí tràn ra từ cơ thể biến thành hổ ảnh khổng lồ màu đen, khí hung sát lan tỏa bao trùm cả màn đêm.

Những Vương triều và các cường giả đang chú ý về phía này, bởi vì khí hung sát cùng sức mạnh cuồng bạo đang bao trùm tới mà sắc mặt kịch biến. Sức mạnh này có thể sánh ngang với cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn đỉnh phong rồi!

- Lại là một nhân vật khó nhằn!

Không ít kẻ thầm chửi rủa, vốn dĩ chỉ riêng Lâm Động và Tiểu điêu liên thủ cũng đủ khiến bọn chúng không dám tùy tiện hành động. Vậy mà bây giờ, một tên mới vào Tứ Nguyên Niết Bàn mà đã có sức mạnh như vậy. Trận hình như vậy có kẻ nào dám động vào nữa?

Một số kẻ vốn có ý đồ giờ đã hoàn toàn bỏ cuộc, nhìn nhau rồi ủ rũ rút lui.

Lâm Động cười cười nhìn đám người rút lui rất nhanh, hắn cũng không quá e dè những kẻ dám nghĩ mà không dám làm kia.

- Đi thôi, trời cũng sắp sáng rồi, phải tăng tốc đến Bách Triều Sơn!



Tiểu Viêm đã vượt kiếp thành công thì cũng không cần phải ở lại nữa, Lâm Động ngẩng lên nhìn sắc trời rồi vẫy tay, nói.

o0o

Cả vùng trung tâm lúc này gần như tất cả Vương triều và cường giả đều đang đổ về Bách Triều Sơn. Lâm Động biết rằng ở đó hắn sẽ được thấy những nhân vật đứng đầu của vô số Vương triều ở Đông Huyền Vực.

Trên đường bọn họ đi có lẽ thành tựu của bọn họ có thể coi là rất xuất sắc, nhưng ở những tuyến đường khác cũng có rất nhiều nhân vật kiệt xuất.

Và cuối cùng những thiên tài yêu nghiệt nổi trội lên từ vô vàn cuộc chiến sẽ hội tụ tại Bách Triều Sơn để tranh một trận thư hùng!

Cuộc chiến ở đây có lẽ sẽ khiến nhiệt huyết thật sự sôi sục. Một năm khắc khổ tu luyện sẽ được chứng minh thành quả ở đây!

o0o

Trong khu trung tâm này hiển nhiên là thông tin được lan truyền vô cùng nhanh chóng. Sau khi bọn Lâm Động giải quyết Vương triều Đại La không lâu thì chuyện này đã truyền đi như gió bão.

Thông tin đương nhiên đã gây ra sự chấn động không nhỏ. Thực lực của Vương triều Đại La ra sao rất nhiều người đã được biết đến. Dù gì trong phạm vi của các Vương triều Siêu cấp thì Vương triều Đại La cũng không phải loại tầm thường, nhưng cuối cũng vẫn bại trong tay bọn Lâm Động. Điều này khiến những Vương triều vốn có ý đồ với bọn Lâm Động lập tức phải dè chừng.

Thông tin truyền đi cũng khiến không ít người phải xuýt xoa, không biết từ bao giờ mà danh tiếng của Lâm Động ngày một lan xa. Những biểu hiện của bọn họ đều khiến nhiều người hiểu, chắc chắn trong Bách Triều Đại Chiến sẽ có hình ảnh chói sáng của bọn họ.

Trong Bách Triều Đại Chiến những năm trước đây, những người đến từ Vương triều Hạ cấp gần như không có chút khả năng nào sẽ lọt vào được Niết Bàn Kim Bảng. Khu vực này từ trước tới giờ đều là địa bàn của Vương triều Siêu cấp, không biết lần này liệu có xuất hiện tình huống đặc biệt không.

o0o

Bọn Lâm Động đi không ngừng nghỉ, đến khoảng trưa ngày thứ hai, thân ảnh bọn họ cuối cùng cũng dần dừng lại, đáp xuống một ngọn cây lớn, ánh mắt đầy cuồng nhiệt nhìn về phía trước.

Phía trước là một khu rừng rậm rạp dường như không có tận cùng, một thứ khí hung sát đậm đặc tỏa ra từ đó.

Ở chính giữa khu rừng ấy là một ngọn núi hùng vĩ, đỉnh núi bằng phẳng như có ai đó dùng đao gọt mất.

Đỉnh núi cao hàng ngàn trượng, vô cùng nổi bật giữa khu rừng rậm này. Hơn nữa mơ hồ trên đỉnh núi hình như còn có một thứ sức mạnh vô cùng đặc biệt lan tỏa ra.

- Đây chính là Bách Triều Sơn sao?

Lâm Động khựng người nhìn đỉnh núi cao đến tận tầng mây, ánh lửa nóng bỏng hiện lên trong mắt, lẩm bẩm nói.

Bên cạnh Lâm Động, gương mặt bọn Mạc Lăng và Tô Khôi cũng đầy kích động. Sau một năm khổ tu và cạnh tranh khốc liệt, cuối cùng bọn họ cũng đến được điểm cuối cùng!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ha ha, Bách Triều Sơn, cuối cùng bọn chúng ta cũng đến nơi rồi!

Trong không trung bên ngoài khu rừng cũng có vô vàn thân ảnh bay ồ ạt tới. Bọn họ cũng giống bọn Lâm Động, dừng lại ở những ngọn cây cao ở xung quanh, cuối cùng một vài kẻ cũng không kìm được kích động, ngửa mặt lên trời cười lớn.

Để đến được đây tất cả đều phải liều mạng, đấu tranh với kẻ khác, với trời đất, phát huy tiềm lực đến cực hạn, tất cả cũng chỉ vì đến đây!

Ngày có càng nhiều thân ảnh đổ về đây, cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài khu rừng, cả thiên địa lập tức trở nên huyên náo dị thường.

- Tiếp theo làm gì?

Lâm Động nhìn đỉnh núi phía xa, bỗng hỏi.

- Những người đến đây đều sẽ vào khu rừng Bách Triều Lâm này để chiến đấu lần cuối cùng. Nhưng người có tư cách vào Bách Triều Sơn bắt buộc phải vào Niết Bàn Kim Bảng.

Nghe câu trả lời đó, Lâm Động nheo mắt lại, định nói gì nhưng bỗng sực tỉnh. Giọng nói đó không phải của bất cứ ai trong số người của nhóm hắn, vội quay lại thì thấy trên ngọn cây cách đó không xa là một thân ảnh đang đứng.

Thân ảnh đó mặt lam y, một gương mặt trắng như tuyết, mũi cao, đôi mày lá liễu, tuy ăn mặc như nam tử nhưng khí chất đã để lộ thân phận nữ nhi của người đó.

Nữ tử xinh đẹp mặc lam y, giả dạng nam nử lúc này đang nhìn bọn Lâm Động đầy thích thú.

- Đa tạ đã cho biết!

Lâm Động nhìn nữ tử đó một chút rồi ôm quyền, cười nói. Dù cười nhưng trong lòng Lâm Động lại đầy cảnh giác, vì hắn cảm thấy nữ tử trước mắt không hề đơn giản.

- Ngươi là Lâm Động à? Ta đã nghe nói đến các ngươi. Không ngờ Vương triều Đại La cũng bị các ngươi dọn dẹp. Ha ha, rất nhiều năm rồi trong Vương triều Hạ cấp không có nhân vật xuất sắc nào như các ngươi.

Nữ tử lam y mỉm cười, dáng vẻ như không hề biết đến sự cảnh giác từ Lâm Động.

- Ta là Lam Anh, đến từ Vương triều Tự Tiên!

Nữ tử phóng khoáng giơ bàn tay trắng như ngọc ra, nở nụ cười đầy thu hút.

Đúng lúc nàng ta dứt lời thì Lâm Động phát hiện gương mặt của Tô Khôi hiện lên vẻ đầy kinh hãi.

Lâm Động không hỏi Tô Khôi, vì sau đó đồng tử hắn cũng đã thu nhỏ lại.

Trong bàn tay trắng nõn của nữ tử kia, hắn nhìn thấy Niết Bàn Ấn ánh lên màu tử kim quang!

Đó là dấu hiệu cho thấy người đó đã vào Niết Bàn Kim Bảng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận