Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 657: Hoang Quyết


Két!

Lâm Động chậm rãi bước tới gần tháp đá, tầm mắt đột nhiên nheo lại trong giây lát, rồi nhanh chóng lại mở rộng ra.

Ở trước mắt Lâm Động là một Thạch điện rộng lớn không thấy điểm cuối, Thạch điện tràn ngập một cảm giác cổ xưa, ánh đèn dịu nhẹ bốn phía xung quanh nhảy múa giống như u linh.

Thạch điện này vô cùng đặc biệt, trong đó không có bất cứ giá sách nào, mà chỉ có từng dãy bia đá lớn nhỏ khác nhau, trên bia đá, quang mang phiêu phù uốn lượn.

Lâm Động đứng ở cửa lớn, nhìn từng dãy bia đá vũ kỹ cơ hồ ngút tầm mắt này, lập tức không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, đó chính là tiềm lực của một Tông phái siêu cấp, số lượng vũ kỹ nhiều như vậy, quả thực là khủng khiếp.

Ở trong Thạch điện lúc này mơ hồ có thể nhìn thấy một vài đạo thân ảnh đang đứng, bọn họ đều đang vô cùng chăm chú nhìn vào bia đá trước mặt, một vài người ngồi xếp bằng, ánh mắt dừng lại trên bia đá, phảng phất như đang chìm đắm trong thế giới của vũ kỹ đó.

Lâm Động bước nhanh vào, rồi tốc độ chậm lại, không chút tiếng động đi giữa đại điện dày đặc bia đá vũ kỹ, đồng thời ánh mắt hắn cũng không ngừng quét qua những tấm bia đá kia, ở trên đó, ghi chép lại các loại vũ kỹ muôn hình vạn trạng.

- Vũ kỹ Tạo Hóa Cấp thượng đẳng, Mãng Ngưu Đại Lực Quyết!

- Vũ kỹ Tạo Hóa Cấp thượng đẳng, Du Long Bộ!

- Linh Vũ kỹ hạ đẳng, Ngư Long Đao Pháp!

- …

Ánh mắt Lâm Động nhìn lướt qua từng hàng bia đá, các loại vũ kỹ khiến hắn có cảm giác hoa mắt. Số lượng vũ kỹ có ở trong Thạch điện này đã lên tới một con số khủng khiếp, những vũ kỹ này, tùy ý lấy một loại vứt vào Vương triều Đại Viêm đều đủ gây ra một trận phong ba, nhưng ở đây thì lại bị sắp đặt tùy ý để cho đệ tử quan sát.

- Cứ thế này thì phải tìm tới lúc nào?

Sau khi ánh mắt Lâm Động nhìn qua hơn trăm bia đá, cuối cùng cũng đành lắc đầu, nếu cứ từng hàng từng hàng đi nhìn như vậy, e rằng mấy ngày cũng không thể nhìn hết được.

- Tới chỗ Hoang Thạch trước vậy!

Lâm Động ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía sâu trong Thạch điện, lập tức bước chân tăng nhanh tốc độ. Sau khoảng hơn mười phút bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, sau đó, ánh mắt có chút chấn động nhìn về phía trước.



Ở hơn trăm thước ở phía trước có một bình đài cực lớn, ở trung tâm bình đài đó, một phiến đá rộng chừng hơn trăm thước lặng lẽ nằm trên đó.

Phiến đá có hình cầu, toàn thân màu xám, bên trên dường như còn có cả rêu xanh, thậm chí mơ hồ còn nhìn thấy từng vết nứt nho nhỏ. Một loại ba động không thể hình dung được không ngừng từ trong phiến đá tỏa ra!

Lâm Động đứng ở phía xa, loại ba động đó kéo tới trước mặt, lập tức thân hình khẽ run lên, ngay cả tinh thần cũng có chút ngây dại. Cảm giác đó phảng phất như đang ở trong một mảnh đất hoang vu cổ xưa vậy. Đưa mắt nhìn ra xa, thiên địa đậm màu hoang vu, cảm giác lạnh lẽo tràn khắp không gian, thậm chí ngay cả nguyên lực trong cơ thể cũng bị loại cảm giác đó ăn mòn, chuyển động ngày càng chậm lại.

- Phù!

Một đám khí trắng từ miệng Lâm Động tỏa ra, ánh mắt hắn cũng tràn ngập sự ngưng trọng. Loại ba động đó có lẽ chính là Hoang Kình mà Ngộ Đạo đã nói tới, chỉ có điều từ trong phiến đá lớn đó tỏa ra, cường độ mạnh gấp vô số lần của Đồng Xuyên!

- Đó chính là Hoang Thạch!

Lâm Động lẩm bẩm, lập tức ánh mắt nhìn ra xung quanh bình đài, ở bốn xung quanh Hoang Thạch có không ít đệ tử đang ngồi xếp bằng, hấp thu từng tia Hoang Kình tỏa ra từ Hoang Thạch.

Lâm Động khẽ trầm ngâm trong giây lát rồi cũng bước lên phía trước, những đệ tử ở xung quanh nghe thấy tiếng động cũng đưa mắt nhìn lại, ánh mắt có chút đặc biệt, hiển nhiên là đã nhận ra hắn.

Đối với những ánh mắt này, Lâm Động không thèm để ý tới, bước thẳng tới bình đài, sau đó dừng lại ở trước một tấm bia đá, ở trên tấm bia có hai chữ cổ xưa: Hoang Kình!

Ở trên tấm bia đó, hai chữ lớn đầy vẻ cổ xưa lọt vào trong ánh mắt của Lâm Động, khiến khóe mắt hắn khẽ giật giật, sau đó ánh mắt dần nhìn xuống dưới, đọc hết văn tự ghi trên bia đá.

Ánh mắt đưa xuống, vẻ mặt Lâm Động cũng dần có vẻ kinh ngạc, bởi hắn phát hiện ra, thứ gọi là Hoang Kình này không ngờ không phải là một loại lực lượng đơn thuần, mà là một thứ giống như công pháp tu luyện, điều đó khác xa so với tưởng tượng trước đó của hắn.

Ở trên bia đá có ghi công pháp tu luyện Hoang Kình, ở dưới cùng, Lâm Động có thể nhìn thấy cái tên thực sự của loại công pháp này, Hoang Quyết.

- Thứ gọi là Hoang Kình có lẽ là loại lực lượng sản sinh ra do tu luyện loại công pháp này.

Lâm Động có chút nghĩ ngợi, hắn có thể cảm nhận thấy sự lợi hại của công pháp Hoang Quyết này, hơn nữa Hoang Kình do tu luyện mà sản sinh ra cũng vô cùng lợi hại. Khi giao đấu cùng Đồng Xuyên, nếu không phải do Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù thì nhất định đã bị Hoang Kình đó ăn mòn đến mức vô cùng chật vật.

Ở trên bia đá có ghi chép tỉ mỉ phương pháp tu luyện Hoang Quyết, căn cứ vào ghi chép đó, Hoang Quyết chia thành mười tầng, là công pháp mà đệ tử chân truyền của Hoang Điện nhất định phải tu luyện.

Cách tu luyện loại công pháp này cũng rất đặc biệt, trước hết nhất định phải hấp thu được Hoang Kình ở trong Hoang Thạch, từ đó trong cơ thể sẽ ngưng tụ thành mầm mống Hoang lực, sau đó sẽ dùng nguyên lực để nuôi dưỡng mầm mống Hoang lực này, mầm mống này lớn dần lên thì Hoang Kình cũng sẽ ngày càng trở nên cường đại.

Từ góc độ nào đó, muốn tu luyện công pháp này, bắt buộc phải dựa vào Hoang Thạch, nếu không cho dù biết được phương pháp tu luyện cũng không thể nào tu luyện thành công được.

- Đúng là có chút đặc biệt!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ánh mắt Lâm Động khẽ lóe lên, rổi sau đó ghi nhớ kỹ lại hết mọi thông tin ghi trên bia đá, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoang Thạch to lớn ở phía trên.

Đứng gần nhìn phiến Hoang Thạch này mới có thể cảm nhận thấy hết sự cổ xưa của nó, từng dấu tích trên đó đều là vết tích của thời gian, có thể thấy, thứ này đã tồn tại từ rất lâu rồi.

Cách Hoang Thạch ngoài trăm thước có không ít những đài đá chỉ đủ cho một người ngồi xếp bằng, ở trên đài đá đều là đệ tử của Hoang Điện đang ngồi, hấp thu từng tia Hoang Kình từ trong Hoang Thạch tỏa ra.

- Hoang Kình này cơ hồ có lực ăn mòn vô cùng cường đại!

Lâm Động phát hiện ra càng lại gần Hoang Thạch thì Hoang Kình ở đó càng trở nên nồng đậm, nhưng những đệ tử ở xung quanh lại không dám tiến vào sâu, đều ngồi cách ngoài trăm thước, hấp thu từng tia Hoang Kình tỏa ra từ trong Hoang Thạch.

Điều đó khiến Lâm Động có chút suy nghĩ, ánh mắt nhìn xuống mặt đất xung quanh Hoang Thạch, ở đó, mặt đất khô nứt, tràn đầy cảm giác hoang vu.

- Thì ra là như vậy!

Lâm Động khẽ lẩm bẩm, khuôn mặt khẽ mỉm cười, trong lòng thầm ngẫm nghĩ lại phương pháp tu luyện Hoang Quyết, sau đó hơi chút chần chừ rồi bước mạnh chân lên, tiến thẳng về phía Hoang Thạch.

Bước chân Lâm Động rất nhanh liền vượt qua đám đệ tử ở cách ngoài trăm thước, sau đó bước chân vẫn không dừng lại. Hành động này của hắn khiến xung quanh nổi lên nhưng tiếng xì xào, đệ tử của Hoang Điện đang ở trong trạng thái tu luyện cũng đều mở mắt kinh ngạc nhìn Lâm Động.

- Lâm Động, không được lại gần Hoang Thạch, ngươi sẽ bị ăn mòn tới mức không còn chút sức sống nào cả!

Một người đệ tử vội lên tiếng nhắc nhở.

- Đa tạ sư huynh nhắc nhở!

Lâm Động khẽ quay đầu, mỉm cười với người đệ tử đó, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, Hoang Kình quả thực cường hãn nhưng ở trong cơ thể của hắn còn có một thứ đáng sợ hơn rất nhiều!

Lúc này đệ tử ở xung quanh đều mở to mắt, mím môi nhìn Lâm Động từng bước tiến lại gần Hoang Thạch, nắm tay dần nắm chặt lại. Hoang Kình ở xunh quanh Hoang Thạch khủng khiếp thế nào, bọn họ đương nhiên là biết rõ nhất.

Xèo xèo!

Trên khắp bình đài, chỉ có tiếng bước chân của Lâm Động vang lên, tim tất cả mọi người cũng theo bước chân đó mà trở nên gấp gáp.

Trong khi ở trên bình đài đang vô cùng tĩnh lặng, ở phía sau bia đá ở cách đó không xa, lão nhân mù áo xám tay cầm chổi chậm rãi tiến lại gần, ngẩng đầu lên, đôi mắt không tròng đen nhìn về phía Lâm Động, khuôn mặt đầy vết nhăn phảng phất đầy sự kinh ngạc
Bạn cần đăng nhập để bình luận