Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 557: Thủ đoạn lợi hại nhất


Khi Lâm Động nhẹ nhàng đáp xuống, ba người bọn Tô Nhu ở phía sau đột nhiên nhìn thấy, Tiểu Viêm lúc trước khi gặp bọn họ vẫn đều luôn trầm mặc không nói một lời, vẻ ngoài có phần hồn hậu, thế nhưng gương mặt của hắn lúc này đã hiện lên một vẻ hung ác kinh người.

Từ khoảng khắc đó dường như cái con người to lớn có vẻ ngoài hiền lành chất phác này bỗng chốc đã trở thành một con thú khát máu đầy hiếu chiến.

Nhìn vẻ ngoài hung ác của Tiểu Viêm, Tô Khôi chỉ đành nuốt lại những lời muốn nói. Từ khi gặp mặt cho đến giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy ba người bọn Lâm Động rất là thần bí, hơn nữa Lâm Động hiển nhiên cũng không phải loại người lỗ mãng. Sau khi biết lai lịch của những kẻ kia mà hắn vẫn đám động thủ, thiết nghĩ hắn cũng có lý do của hắn.

Trong Chiến trường Viễn Cổ, Tô Khôi đã gặp qua rất nhiều những nhân vật bình thường bề ngòa rất trầm lặng nhưng thực lực lại vô cùng đáng sợ. Hắn không dám đảm bảo Lâm Động có phải là thuộc loại đấy hay không.

- Đồ không biết tốt xấu!

Năm người bọn Nghiêm Mạch ngược lại bật cười, trào phúng nói:

- Thành Vạn Tượng dạo gần đây cũng có không ít kẻ không biết trời cao đất dày giống như các ngươi. Nhưng dám đối mặt khiêu khích với Vương triều Phong Vân bọn ta thì các ngươi là đầu tiên đấy! Giết hết cho ta, không để sót tên nào!

Nghiêm Mạch vẫy tay, lạnh lùng quát lên.

Xoẹt!

Nghiêm Mạch vừa dứt lời, bốn đạo thân ảnh bên cạnh gần như đồng thời bay ra. Trong bốn kẻ bọn chúng có đến hai kẻ đã là Tam Nguyên Niết Bàn, hai tên còn lại là Nhị Nguyên Niết Bàn, trận hình này quả thực không hề tầm thường.

Cả bốn người đồng thời ra tay, nguyên lực hùng hồn lan tỏa, áp lực to lớn bao trùm lấy bọn người Lâm Động, hiển nhiên là bọn chúng không có ý nương tay, vừa xuất chiêu là đã thi triển vũ kỹ công kích cực mạnh.

- Lâm Động đại ca cẩn thận!

Tô Nhu đứng phía sau Lâm Động thấy vậy, sắc mặt nhất thời tái đi, không kìm được lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Động vô cùng bình tĩnh nhìn những công kích cuồng bạo đó. Hắn vẫn quay lưng lại với Tô Nhu, nhưng khẽ xua xua tay, thậm chí không có dấu hiệu sẽ ra tay.

Ầm!

Nguyên lực cuồng bạo giống như biển lửa gào thét ập tới, thế nhưng khi còn cách Lâm Động chừng vài trượng, không khí phía trên không trung bỗng nhiên bùng nổ. Một đạo bóng đen khổng lồ cùng với áp lực vô cùng nặng nề tràn xuống, một cây thiết côn đem theo năng lượng đáng sợ giáng xuống, đập tan công kích bằng nguyên lực kia.

Người đột nhiên ra tay đương nhiên là Tiểu Viêm. Chiêu thức của hắn vẫn như cũ không quá rườm rà đẹp mắt, nhưng hiệu quả thì không lời nào có thể tả nổi.

Côn ảnh giáng xuống, nháy mắt đã đánh tan hết mọi công kích của bốn kẻ kia. Thân hình to lớn của Tiểu Viêm cũng đồng thời đáp xuống trước mặt Lâm Động, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đã là màu đỏ rực của máu tanh, thần thái hung sát như một con mãnh hổ vừa mới xổ lồng.



Bốn kẻ vừa ra tay hiển nhiên cũng đã bị thực lực của Tiểu Viêm khiến cho giật mình, nhưng hiển nhiên bọn chúng cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vì thế cũng không có bị cảnh tượng đó khiến cho kinh hoàng thất sắc, ánh mắt chỉ trở nên trầm trọng hơn mà thôi.

Rầm!

Tiểu Viêm giậm mạnh chân một cái, thân hình đồ sộ đem theo sát khí khủng bố với tốc độ không hề phù hợp với thể hình, phóng vọt tới. Côn ảnh ẩn chứa sức mạnh đáng sợ ngay tức khắc xuất hiện trước mặt một gã cường giả của Vương triều Phong Vân.

Công kích bất ngờ này hiển nhiên cũng khiến gã kia kinh hoàng, kim quang chói lòa tỏa ra, hình thành Kim Quang Tráo bao bọc bên ngoài cơ thể.

- Hừ!

Tiểu Viêm chỉ hừ nhẹ một tiếng, gân xanh nổi cuồn cuộn trên cánh tay, côn ảnh hung hăng giáng xuống Kim Quang Tráo của đối phương.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, rồi tất cả mọi người cùng kinh ngạc nhìn thấy trên Kim Quang Tráo chói lòa kia bỗng chốc nổ tung. Thân ảnh bên trong nó cũng trúng phải trọng kích, thân ảnh bay ngược ra phía sau, tạo nên một vệt dài hàng trăm thước trên mặt đất, cuối cùng biến mất trong rừng sâu không biết sống chết ra sao.

Một côn giải quyết một người, Tiểu Viêm không hề có ý định dừng lại. Nhân lúc ba kẻ còn lại đang sững sờ, ba đạo côn ảnh gần như đồng thời bay ra đập thẳng lên ngực ba kẻ kia. Kim quang chói lòa trên thân thể bọn chúng bỗng chốc tối hẳn đi.

- Phụt!

Cả ba kẻ kia đồng thời hộc máu, hai tên Tam Nguyên Niết Bàn còn đỡ, chứ hai kẻ Nhị Nguyên Niết Bàn đều bị Tiểu Viêm đánh một cú lõm cả ngực, thương thế đó hiển nhiên là mất mạng!

- Khốn kiếp!

Lúc ấy, hai cường giả Tam Nguyên Niết Bàn cuối cùng cũng bừng tỉnh lại, ánh mắt trở nên hung hãn dị thường. Nhưng còn không đợi bọn chúng ta ra tay, thân hình đồ sộ của Tiểu Viêm đã mang theo bóng đen nặng nề lao tới.

Binh binh binh!

Cả ba nhất thời giao chiến trên không trung, nguyên lực và kình phong cuồng bạo dâng cuồn cuộn thiên địa, ba đạo thân ảnh đan xen lẫn nhau, đều tung ra những đòn chí mạng nhất.

Lâm Động bình tĩnh nhìn cảnh giao đấu trên không. Thực lực hiện tại của Tiểu Viêm ngay cả Lâm Động cũng không thể biết rõ. Lần trước, ngay cả Mục Hoang của Vương triều Đại Càn cũng bị Tiểu Viêm dễ dàng đánh bại, hai gã cường giả của Vương triều Phong Vân này chỉ mới vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ ba không bao lâu, sao có thể là đối thủ của Tiểu Viêm?

- Lâm Viêm đại ca mạnh thật!

Tô Nhu nhìn cảnh tượng chiến đấu đó, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, đôi mắt to ngập tràn sự sùng bái. Chắc là việc Tiểu Viêm nhẹ nhàng đánh bại nhiều cường giả như vậy đã khiến nàng ta vô cùng phấn khích.

- Thực lực của muội cũng không yếu đâu, nếu thực sự muốn bảo vệ Đại ca thì phải thay đổi tính cách một chút. Trong Chiến trường Viễn Cổ này, dù cho có thực lực nhưng nếu tính tình quá yếu đuối thì cũng chỉ là đối tượng cho kẻ khác nhằm vào mà thôi.

Lâm Động bình thản nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Lần này mọi người may mắn gặp bọn ta, nhưng sau này thì sao? Không thể lần nào gặp nguy hiểm cũng trông chờ người khác đến cứu, có phải không?

Lâm Động thở dài. Nếu hắn cũng có tâm thái như Tô Nhu thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi.

- Vâng!

Tuy Lâm Động nói không nghiêm khắc, thậm chí còn hết sức nhẹ nhàng, nhưng khi vào tai Tô Nhu, nàng ta cũng không dám phản bác, chỉ khẽ ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Khôi ở bên cạnh thấy vậy thì khựng người lại, rồi vô duyên cớ cười một cái, tâm tình dường như thoải mái hơn rất nhiều.

Binh binh!

Cuộc giao đấu trên không trung đúng như Lâm Động đã dự liệu, không kéo dài quá lâu. Trước sự tấn công như vũ bão của Tiểu Viêm, hai gã cường giả Tam Nguyên Niết Bàn cuối cùng không chống chọi nổi, bị Tiểu Viêm nắm được sơ hở, giáng mạnh cây thiết côn lên người bọn chúng.

Hai thân ảnh kia bay ngược ra phía sau, máu tươi văng tung tóe, cuối cùng rơi rầm xuống khiến mặt đất nứt toác thành vô số đường như mạng nhện bên dưới.

Tiểu Viêm lại vung côn lên, chỉ về phía Nghiêm Mạch cách đó không xa, sắc mặt lúc sáng lúc tối, giọng nói âm trầm đầy sát ý vang lên:

- Đến lượt ngươi rồi!

Nghiêm Mạch tối sầm mắt lại. Hắn vô cùng kinh ngạc về chiến đấu lực của Tiểu Viêm, nhưng rồi hắn nghiến răng:

- Ngươi gặp rắc rối rồi!

- Từ khi vào đây, bọn ta chưa từng hết gặp rắc rối!

Lâm Động uể oải nói.

- Giờ ngươi cứ nói cứng đi, lát nữa ngươi sẽ phải hối hận!

Nghiêm Mạch nói, đồng thời thân hình lùi nhanh ra sau. Hắn cũng hiểu với tình hình lúc này chỉ một mình hắn căn bản không có sự uy hiếp gì với bọn người Lâm Động, thậm chí nếu cứ kéo dài, chưa biết chừng hắn cũng không thể thoát thân được.

Lâm Động lạnh lùng nhìn Nghiêm Mạch rút chạy, rồi ngẩng lên nhìn Tiểu điêu. Tiểu điêu nhìn thấy thế, chợt nở nụ cười một cách kỳ quái rồi biến mất đi một cách quỷ dị.

- Nếu rắc rối đã đến thì không cần phải nương tay nữa!

Nhìn Tiểu điêu biến mất, Lâm Động lẩm bẩm, sát ý lạnh băng lan tỏa từ trên người hắn khiến cho Tô Khôi và Liễu Nhã ở ngay bên cạnh phải nuốt nước bọt một cái. Rõ ràng bọn họ không ngờ người có vẻ ôn hòa nhất trong ba người bọn Lâm Động thì ra lại là kẻ có thủ đoạn cường hãn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận