Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 1190: Trở về Đạo Tông

- Xây dựng Đạo Tông lớn mạnh!
Tiếng hô vang như sấm dậy hội tụ, cuối cùng vang vọng khắp quần sơn, khoảnh khắc ấy cả không gian rung chuyển dữ dội.

Mắt Lâm Động đỏ hoe nhìn biển người đông nghịt trước mắt. Những gương mặt ấy cũng vì xúc động mà đỏ ửng, nhưng ánh mắt họ chất chứa đầy sự tín nhiệm và niềm hy vọng.

Một năm nay, Nguyên Môn phát động chiến tranh, Đông Huyền Vực khói lửa chiến tranh bùng nổ khắp nơi Đạo Tông xông lên đầu tiên, Nguyên Môn nhiều lần xâm phạm, nếu không phải nhờ Ứng Hoan Hoan thì có lẽ Đạo Tông hiện giờ đã thành phế tích, đệ tử Đạo Tông đã không còn nơi nào dung thân nữa.

Có điều, tuy tình hình nguy hiểm nhưng chưa từng có ai từ bỏ, chỉ vì trong lòng họ vẫn còn hy vọng. Năm đó ở Dị Ma Thành đệ tử Đạo Tông gặp phải đồ sát, vẫn là thân ảnh đó xuất hiện và cứu vãn cục thế.

Cục diện hiện giờ tuy nguy hiểm hơn năm đó mấy lần, nhưng thân ảnh đó đã mọc rễ bám sâu trong tim đệ tử Đạo Tông, bất giác đã trở thành một loại tín niệm.

Họ tin rằng, chỉ cần hắn quay lại, dù có nguy hiểm hơn nữa cũng có thể giải quyết.

Ứng Tiếu Tiếu mắt đỏ hoa nhìn cảnh tượng đó, không kìm được quệt nước mắt. Một năm năy, đây là lần đầu tiên nàng thấy đệ tử Đạo Tông lại phấn khởi thế này.

- Lâm Động, trở về đi, huynh đệ Đạo Tông đều cần ngươi.

Ứng Tiếu Tiếu khẽ nói.

Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, hắn lúc này hai mắt đỏ hoe, thân thể run khẽ. Nàng có thể nhận ra cảm xúc đang dâng trào trong lòng hắn.

- Lâm Động, quay về đi.

Trần Chân cũng khẽ thở dài, nói.

- Lâm Động sư huynh, bọn đệ vẫn luôn đợi huynh trở về đưa đệ tử Đạo Tông giết đến Nguyên Môn!

Vô số đệ tử Đạo Tông đồng thanh, trong những đôi mắt ấy tràn đầy hy vọng.

Phù.

Lâm Động hít sâu một hơi kìm nén sự xúc động trong lòng, hắn nhìn vô số đôi mắt long lanh kia, mãi một lúc lâu sau khóe miệng mới cong lên cười.

- Chưởng giáo, không biết giờ Đạo Tông còn thu nhận một đệ tử như con không?

Lâm Động nhìn Ứng Huyền Tử, giọng nói hơi khàn vang lên.

Ánh mắt mỗi người đệ tử Đạo Tông lập tức hiện lên sự mừng rỡ, rồi không ít người rớt nước mắt, Lâm Động sư huynh thật sự trở về rồi!

- Nhận! Nhận! Chỉ cần ngươi không trách ta là được!

Lúc này, ngay Ứng Huyền Tử cũng hai mắt đỏ hoe, vội vàng nói. Vào lúc này Lâm Động trở về Đạo Tông, đó là một thứ sức mạnh khiến người ta phấn chấn.

- Lâm Động sư huynh!

Ứng Huyền Tử vừa dứt lời, tất cả đệ tử Đạo Tông lập tức bùng nổ tràn tới nhấc hắn lên ném lên trời hoan hô.

Ứng Huyền Tử nhìn cảnh tượng đó, rồi thở dài:

- Đột nhiên ta rất hối hận về quyết định năm đó…

Thần thái của ngài có phần già hơn trước nhiều. Nhiều năm như vậy, ngài thận trọng bảo vệ Đạo Tông, bảo vệ bao đệ tử hậu bối, ngài đã bỏ ra quá nhiều vì tông phái, thế nhưng bây giờ xem ra, những sự cẩn thận đó có phần sai lầm rồi.

- Cha, cha không làm sai, bọn con đều không trách cha.



Ứng Tiếu Tiếu thấy ngài như vậy, trong lòng có chút xót xa, khẽ nắm lấy bàn tay ngài nói.

Bên cạnh, một cánh tay nhỏ nhắn khác hơi lưỡng lự một chút rồi đưa ra, nắm lấy bàn tay còn lại của Ứng Huyền Tử. Ứng Huyền Tử khựng người, ngoảnh sang nhìn thì thấy Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi, tuy nàng vẫn không nói gì nhưng gương mặt lạnh lùng với ngài ba năm nay đã có chút ấm áp trở về.

Nước mắt Ứng Huyền Tử chảy dàu, đứa con gái này cuối cùng đã bỏ qua thành kiến với ngài rồi…

Trên đỉnh một ngọn núi bên ngoài Đạo Tông, nguyên lực ngưng tụ thành một tấm gương phản chiếu cảnh tượng bên trong Đạo Tông, còn nghe thấy tiếng hoan hô rất rõ ràng.

Chúc Lê đại trưởng lão, Liễu Thanh mấy người họ chăm chú nhìn, tuy họ không biết chính xác mối quan hệ của Lâm Động với tông phái này, nhưng thứ tình cảm xuất phát từ nội tâm đó họ cảm nhận được.

Tiểu Điêu nhìn tấm gương khẽ thở dài, hắn biết tình cảm của Lâm Động với Đạo Tông, tông phái này quả thực rất đáng cho hắn để tâm.

- Ngươi muốn khóc đến bao giờ nữa?

Tiểu Điêu có chút bất lực quay đầu lại nhìn An Nhiên vừa nhìn vừa quệt nước mắt đến ướt đẫm ống tay áo.

- Ai cần ngươi quan tâm.

Mũi An Nhiên đỏ hồng, giọng nói nghèn nghẹt:

- Cuối cùng Lâm Động sư huynh cũng trở về rồi. Sư huynh đệ Đạo Tông vẫn luôn chờ huynh ấy, bọn ta tin chắc chắn huynh ấy sẽ trở về mà.

- Tuy có có điều mong chờ là việc tốt, nhưng đặt hy vọng vào người khác thì không thỏa đáng. Tự thân không nỗ lực tu luyện thì ai cứu cũng vô ích thôi.

Tiểu Điêu lạnh nhạt nói.

Nghe Tiểu Điêu nói câu làm tụt hết cả hứng như vậy, An Nhiên lập tức trừng mắt giận dữ, nghiến răng nói:

- Ngươi nói linh tinh, mấy năm nay đệ tử Đạo Tông bọn ta ai cũng liều mạng luyện tâọ, không một ai lười nhác hết!

Tiểu Điêu lườm nàng một cái không nói gì, bộ dạng đó khiến An Nhiên càng thêm tức giận:

- A a a, ngươi đúng là đồ đáng ghét. Tại sao Lâm Động sư huynh tốt như thế lại có huynh đệ đáng ghét như ngươi?

- Đáng ghét?

Tiểu Điêu khựng người, thầm thấy buồn cười, rồi gương mặt bỗng trở nên dữ dằn:

- Ngươi nói ai? Có tin ta giết ngươi không?

- Á!!

An Nhiên nhìn gương mặt hung hăng của Tiểu Điêu thì sợ hãi thét lên, vội vàng trốn sau lưng trưởng lão mù, thò đầu ra trừng mắt nhìn Tiểu Điêu.

Tiểu Điêu thấy thế không kìm được bật cười, Tiểu Viêm tiến lại gần cười hì hì:

- Nhị ca, hình như huynh rất thích trêu đùa tiểu nha đầu này?

Tiểu Điêu khựng lại, khẽ ho hắng rồi đá một cái:

- Con hổ ngốc ngươi nói linh tinh gì thế?

Tiểu Viêm cười lớn.

Tiếng hoan hô trong Đạo Tông vang dội một lúc lâu rồi mới dần lắng xuống. Các điện chủ cũng cười đuổi những đệ tử còn lưu luyến không muốn rời đi kia đi tu luyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Động dở khóc dở cười nhìn y phục có phần rách rưới của mình. Những đệ tử kia cũng kích động hơi quá rồi, nhưng cảm giác ấm áp đó thật sự nhiều năm rồi không được cảm nhận.

- Vẫn ổn chứ?

Từ đằng trước có một giọng nói dịu dang vang lên, chỉ là trong giọng nói ấy mang chút hàn khí không thể trừ bỏ. Lâm Động ngẩng lên nhìn Ứng Hoan Hoan đứng trước mặt. Mái tóc dài màu lam lạnh lẽo của nàng khiến hắn thấy nhói lên trong lòng, nhưng vẫn tươi cười gật đầu.

- Lâm Động à, ngươi đã trở về thì nhận một vị trí trưởng lão nhé?

Ứng Huyền Tử cũng lấy lại tâm trạng, dẫn mọi người tiến lại cười nói. Với nhãn lự của mình đương nhiên ngài nhận ra thực lực Lâm Động không còn như trước đây. Lâm Động hiện nay e là đã vượt qua cả chưởng giáo như ngài.

- Không sao, cứ để ta làm đệ tử Hoang Điện được rồi, ta rất thích.

Lâm Động lắc đầu, cái vị trí trưởng lão gì đó thật sự hắn chẳng hứng thú, hắn nhớ những người tháng luyện tập ở Hoang Điện.

- Ha ha, để xem lần này có ai dám đến cướp của Hoang Điện ta?

Ngộ Đạo nhìn ba điện chủ còn lại cười đắc ý.

Ba người kia lắc đầu bất lực.

- Không sao, con vẫn là đệ tử Thiên Điện, huynh ấy ở Hoang Điện, Thiên Điện chúng ta vẫn không sợ.

Ứng Hoan Hoan cười, nụ cười hiếm có đó giống như thứ phong tình tỏa ra khi băng sơn tan, vô cùng động tâm.

Nữ hài này tuy hiện giờ ngày một xinh đẹp hơn, khí chất càng ngày càng khiến người ta động lòng, nhưng tận sâu trong xương tủy vẫn có sự kiêu ngạo của ba năm trước.

- Đúng rồi, chưởng giáo, ta có một vài người bằng hữu và thủ hạ bên ngoài Đạo Tông, có thể mở trận pháp cho họ vào không?

Lâm Động nhớ ra mấy người Tiểu Điêu đang đợi bên ngoài.

- Ừm.

Ứng Huyền Tử gật đầu không chút do dự, vẫy tay một cái, chỉ thấy trận pháp bao trùm Đạo Tông lập tức dao động rồi dần biến mất.

Không lâu sau khi trận pháp tan biến, cách đó không xa đột nhiên có vô số tiếng gió rít, hắc vân cuộn trào, sát khí kinh người xung thiên.

Luồng sát khí đột ngột xuất hiện khiến vô số đệ tử Đạo Tông đại kinh thất sắc, còn tưởng Nguyên Môn lại xâm phạm. Nhưng không lâu sau Ứng Huyền Tử đã phái người xoa dịu, khi biết là người của Lâm Động sư huynh đưa về thì sự căng thẳng chuyển thành sự hiếu kỳ.

Hắc vân ập tới, cuối cùng đáp xuống tu luyện đài, hàng nghìn Hổ Phệ Quân mặc giáp đen đứng thẳng như tượng từng nhịp thở như một, khí thế và sát khí ấy, đến Ứng Huyền Tử cũng phải biến sắc. Đệ tử Đạo Tông một năm nay tuy chém giết không ít nhưng so với Hổ Phệ Quân như đội quân tử thần này thì còn kém quá nhiều.

Sau khi Hổ Phệ Quân xuất hiện, một vài thân ảnh cũng xuất hiện trên vách núi có Lâm Động.

Khi Tiểu Điêu, Chúc Lê đại trưởng lão, Liễu Thanh hiện thân, với định lực của Ứng Huyền Tử cũng không kìm được hiện lên vẻ kinh hãi. Ngài bản thân là cường giả Chuyển Luân Cảnh, trong ba năm qua thực lực cũng có tăng tiến, mơ hồ cảm ngộ được Luân Hồi Ý, nhưng sức mạnh tỏa ra từ bảy người trước mặt chỉ có mạnh chứ không có yếu hơn ngài.

Bảy người này, trừ Tiểu Viêm ra thì đều là cường giả Chuyển Luân Cảnh chạm tới Luân Hồi.

Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh thấy mấy người Tiểu Điêu, ánh mắt lam lạnh cũng ánh lên vẻ kinh ngạc.

Mấy người Ứng Huyền Tử nhìn nhau, vừa kinh hãi lại vừa mừng rỡ, rõ ràng lần này quay về Lâm Động đã có chuẩn bị sẵn sàng.

Trong ba năm, hắn không chỉ trưởng thành mà cũng không còn cô đơn nữa, bên cạnh hắn hội tụ những nhân vật khủng bố đủ để lật tung Đông Huyền Vực.

Vào lúc này, tâm trạng mấy người Ứng Huyền Tử cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp, xem ra đệ tử Đạo Tông nói không sai, chỉ cần Lâm Động sư huynh trở về là mọi khó khăn sẽ được giải quyết.

Giống như năm đó ở Dị Ma Thành, thân ảnh đó xuất hiện vào giây phút cuối cùng cứu vãn tình thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận