Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 611: Thảm bại


Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, ngay trong khoảnh khắc đó, gần như mọi sự huyên náo xung quanh đều biến mất, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía phát ra âm thanh trên không trung.

Ở trung tâm chiến trường, hai thân ảnh đang phiêu phù ở nơi đó, Tống Chân ở trên không trung, cánh tay phải đưa ra, nhưng đã bị một tay Lâm Động tóm chặt lấy.

Tiếng xương gãy đó truyền ra từ nơi ấy!

Là xương của ai gãy rồi?

Ý nghĩ đó đều vụt lên trong đầu của tất cả mọi người. Bọn họ biết thắng thua dường như đã được phân định, vì thế mà mọi cặp mắt đều không chớp lấy một cái!

- Hừ!

Thân ảnh Lâm Động bỗng nhiên khẽ rung lên, trên gương mặt hắn dần hiện lên nụ cười lạnh băng, sát ý ngập tràn.

Hắn bước chân ra một bước, bàn tay cong lại như vuốt chim ưng tóm chặt lấy cánh tay Tống Chân, sau đó cánh tay hắn rung lên, tạo nên sức mạnh to lớn nhấc bổng Tống Chân lên, rồi quăng một vòng, ném toàn thân Tống Chân bay thẳng về phía một tảng đá xanh.

Rầm!

Tiếng va chạm trầm đục vang lên khiến ai cũng phải kinh hoàng. Tảng đá nhất thời nổ tung thành từng mảnh!

- Phụt!

Lực xung kích đáng sợ tấn công thẳng vào trong cơ thể Tống Chân, mọi cơ quan trong cơ thể như bị đẩy lệch vị trí, một ngụm máu tươi nháy mắt phụt ra.

Thân thể hắn vừa rơi xuống, gương mặt lạnh lùng của Lâm Động đã bất ngờ xuất hiện, trong đôi mắt hắn ngập tràn một màu đen lạnh lẽo, u tối, đầy sát ý!

Soạt!

Bàn tay tóm chặt cổ tay Tống Chân vẫn chưa buông ra, Lâm Động nhếch mép, rồi lại tiếp tục kéo hắn ra, quăng đập lên những tảng đá xung quanh.

Rầm rầm rầm!

Những tảng đá khổng lồ không ngừng nổ tan tành, thế nhưng Lâm Động vẫn tóm chặt lấy cánh tay Tống Chân, coi hắn như cái gậy đập không ngừng lên những tảng đá lớn.

Tất cả mọi người đều ngừng động tác đang làm lại, bọn họ nhìn Tống Chân không còn chút khả năng phản kháng trong tay Lâm Động, không kìm nổi hít vào một hơi lãnh khí, ánh mắt tràn đầy sự chấn kinh!

Thật sự bọn họ không thể tưởng tượng nổi, cường giả của một trong Thập đại Vương triều Siêu cấp, lại có được truyền thừa của Thao Thiết Tông, một trong Tứ Đại Ma Tông của Liên minh Địa Sát lại thảm bại như vậy trong tay Lâm Động!

- Ực!

Thanh Phong nuốt một ngụm nước miếng, hắn nhìn chăm chăm Tống Chân người bê bết máu, khí tức yếu ớt, rồi lại nhìn Lâm Động, gương mặt vẫn như cũ lạnh lùng không một tia biểu tình, không biết tại sao lại cảm thấy một luồng hàn khí chạy từ chân lên đỉnh đầu, thật đáng sợ!

- Tống Chân thua rồi!



Lam Anh khẽ thở dài, thần sắc có chút phức tạp. Nàng ta có thể cảm nhận được khí tức yếu ớt phát ra từ trên cơ thể của Tống Chân. Nàng cũng không biết tại sao Tống Chân đột nhiên lại mất hết khả năng phản kháng như vậy, nhưng rõ ràng đây cũng là một thủ đoạn quỷ dị của Lâm Động mà ngay đến nàng cũng phải kinh hãi!

Đám người bọn Huyết Ảnh thì há hốc mồm sững sờ nhìn cảnh tượng đó, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Thật sự bọn chúng không thể ngờ được Tống Chân lại có thể thất bại, hơn nữa còn thất bại một cách thê thảm trong tay một tên tiểu tử Tứ Nguyên Niết Bàn đến từ một Vương triều Hạ cấp…

- Hắn mạnh đến vậy thật sao?

Bọn Huyết Ảnh vô cùng khủng hoảng nhìn cảnh Lâm Động đang quăng quật Tống Chân. Sự bạo lực đáng sợ dị thường đó khiến bọn chúng cũng cảm thấy lạnh xương sống!

- Đại ca!

Tống Khuyết và Tống Bá cũng bị chấn động vì cảnh tượng đó, nhưng rồi lập tức sực tỉnh, ánh mắt bạo nộ, thân hình lập tức xông tới muốn tương trợ!

- Chơi với ngươi lâu như vậy, xem ra bây giờ nên kết thúc rồi!

Thế nhưng ngay khi Tống Khuyết vừa hơi động thân, một thân ảnh quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, trên gương mặt tuấn mỹ đó hiện nên nụ cười lạnh thấu xương.

Xoẹt!

Tiểu điêu hơi nghiêng người về phía trước, chớp mắt đã tiếp cận Tống Khuyết. Bàn tay hắn lan tỏa đầy tử hắc quang, dần biến thành một cự trảo sắc lạnh, xoẹt một tiếng xé tan không khí. Không đợi Tống Khuyết kịp phản ứng, cự trảo lạnh như băng đó đã đập thẳng lên ngực hắn.

- Phụt!

Thân thể Tống Khuyết nhất thời đông cứng lại, rồi bay ngược ra sau, máu tươi bắn tung tóe. Ngay sau đó liền rơi uỳnh xuống đất, sống chết ra sao không biết.

- Nhị ca!

Tống Bá đã xông lên mấy bước, nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt trở nên đầy kinh hãi.

- Thiên Lý Thần Biến, Thiên Ma Trảo!

Nhưng tiếng kêu kinh hãi của Tống Bá còn chưa dứt thì một tiếng hồ gầm trầm đục vang lên, sát ý cuồng bạo bùng nổ từ phía sau lưng hắn, một đạo kình phong đáng sợ đồng dạng ập tới.

Cảm nhận được kình phong phía sau lưng mình, sắc mặt Tống Bá kịch biến, vội vàng quay người, kim quang ngưng tụ, chớp mắt biến thành một tấm lá chắn màu vàng kim rắn chắc.

Keng!

Lá chắn kim sắc vừa thành hình, bàn vuốt hổ màu đen khổng lồ cũng tới nơi, không chút chần chừ, mang theo năng lượng cuồng bạo đập mạnh lên tấm lá chắn!

Keng!

Sức mạnh đáng sợ cuồn cuộn dâng trào, hắc quang bốc lên mù trời, trên tấm lá chắn kim sắc nhanh chóng hiện lên vô số những đường rạn nứt.

Chỉ trong nháy mắt, bùm một tiếng, cả tấm lá chắn nổ tung tan tành!

Rầm!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lá chắn kim sắc nổ tung, Tống Bá mất đi lớp phòng vệ, bàn vuốt hổ lao tới đánh bay hắn lún hẳn vào lòng đất.

Mặt đất sụp đổ, một đường nứt toác ra, Tống Bá thì bị chôn sâu phía bên dưới!

Rầm!

Một thân hình đồ sộ như Ma Thần đáp xuống, Tiểu Viêm trên người có một vài vết thương, quệt đi vết máu trên mặt, ánh mắt đầy sự hung sát, cánh tay chọc vào hố đất lôi Tống Bá đang hôn mê bất tỉnh ra!

Xung quanh lập tức yên lặng, chỉ trong vài phút mà hai gã trong Tống Gia Tam Ma đã thảm bại!

Mọi ánh mắt lập tức di chuyển, bầu trời mù mịt khói bụi, tất cả những tảng đá khổng lồ xung quanh đó đều đã bị Lâm Động đập vỡ tan tành, mà công cụ hắn sử dụng chính là cơ thể của Tống Chân!

Trong màn khói bụi kia, một thân ảnh chầm chậm bước ra, tiếng bước chân khẽ khàng khiến không ít người phải căng thẳng!

Cuối cùng thân ảnh đó cũng xuất hiện, chính là Lâm Động! Lúc này trên gương mặt hắn là nụ cười lạnh lùng, bàn tay nhuốm đầy máu tươi, phía sau hắn kéo lê một cơ thể, đi đến đâu để lại vết máu đỏ tươi đến đấy.

Ra khỏi màn khói bụi, Lâm Động hất tay ném cỗ cơ thể máu thịt lẫn lỗn kia như vứt một bọc rác!

Bịch!

Cơ thể thê thảm đó rơi xuống đất gây nên tiếng vang trầm đục như đập thẳng lên tim của tất cả mọi người xung quanh, khiến thân thể bọn họ run rẩy!

Đây là Lão đại Tống Chân của Tống Gia Tam Ma sao?

Mọi ánh mắt đều nhìn về thân thể máu thịt nhầy nhụa kia, rồi nhìn nụ cười lạnh trên gương mặt Lâm Động, tất cả đều thấy lạnh toát xương sống!

Thủ đoạn của hắn cũng quá độc ác, đánh cho một cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn thành ra thế này!

- Còn muốn đánh nữa không?

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn bọn Huyết Ảnh, lúc này mặt mày đang tái nhợt, cười hỏi.

Nụ cười của Lâm Động khá hiền hòa, nhưng trong mắt bọn Huyết Ảnh thì lại giống như là của một đầu ác ma vậy. Sắc mặt bọn chúng trắng bệch, chiến ý của bọn chúng cũng hoàn toàn sụp đổ ngay khi Lâm Động ném ra cái thân thể máu me kia rồi.

- Không đánh thì giao Niết Bàn Ấn ra đây… rồi, cút!

Sắc mặt bọn Huyết Ảnh biến đổi mấy lần, cuối cùng tối sầm lại, bọn chúng hiểu rằng lần này đã thua thật sự rồi!

- Bọn Lâm Động thắng rồi!

Lam Anh hít vào một hơi sâu, trong mắt ánh lên dị quang, khẽ lẩm bẩm.

- Tống Gia Tam Ma, thua rồi!

Ba người bọn Lâm Động chắc chắn sẽ vào Niết Bàn Kim Bảng, trở thành sự tồn tại huy hoàng nhất trong Chiến trường Viễn Cổ lần này!

Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn Bách Triều Sơn, chắc những Tông phái siêu cấp đang quan sát nơi này cũng bị chấn động vì kết quả này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận