Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 784: Xích bào nhân đối đầu hắc khí


Xoẹt!

Hắc quang bắn tới, mùi vị của sự tử vong mạnh mẽ lan tỏa, vào khoảnh khắc đó, sắc mặt Lâm Động kịch biến, sự công kích này bọn họ căn bản không thể nào chống đỡ nổi!

Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi, bàn tay đặt lên Thiên Hoàng Cầm, nhưng khi nàng chuẩn bị ngăn chặn thì không gian phía trước mặt bỗng biến đạng, một thân ảnh mặc xích bào đột nhiên xuất hiện, bàn tay tóm một cái bóp tan luồng hắc quang!

Sự thay đổi đột ngột này khiến bọn Lâm Động đều sững người. Khi nhìn về thân ảnh xích bào kia, đồng tử trong mắt lập tức co rút lại, vì hắn nhận ra đó chính là xích bào nhân ngồi trong nham thạch lúc trước!

- Thật sự là vẫn còn sống!

Bàn tay Lâm Động ướt đẫm mồ hôi. Đối với những lão quái vật thế này hắn không thể không dè chừng!

Xích bào nhân chặn đứng hắc quang, ánh mắt dừng lại trên người Ứng Hoan Hoan, gương mặt gầy quắt dường như đang suy nghĩ, một lúc sau đôi môi động đậy nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Ứng Hoan Hoan nhìn xích bào nhân khó hiểu, kỳ lạ một điều là nàng không hề thấy sợ hãi khi đối mặt với nhân vật Viễn Cổ lai lịch bất minh này.

Khi hai người còn đang nhìn nhau thì Lâm Động kéo Ứng Hoan Hoan ra phía sau, tay cầm gốc hắc thụ, ánh mắt đầy cảnh giác, rồi ôm quyền nói:

- Vị tiền bối đây, bọn ta vô tình quấy nhiễu, sẽ đi ngay!

Tiếp cận xích bào nhân ở khoảng cách gần thế này, Lâm Động cũng cảm nhận được khí tức của người này dường như rất cổ quái. Cảm giác đó không giống người sống mà giống người nửa chết hơn, kiểu như Ma thi vậy, chỉ có điều trí tuệ của người đó vẫn còn.

Trạng thái quỷ dị nửa sống nửa chết!

Xích bào nhân dường như không nghe thấy Lâm Động nói gì, ánh mắt chỉ nhìn Ứng Hoan Hoan. Nhìn lão như thế, sắc mặt bọn Ứng Tiếu Tiếu cũng trở nên căng thẳng.

Lúc ấy, xích bào nhân bỗng hơi cúi người với Ứng Hoan Hoan, rồi quay người bước đi trên không về phía sinh vật hắc khí kia.

- Lão ta…

Mấy người Ứng Tiếu Tiếu kinh ngạc, cuối cùng nhìn Ứng Hoan Hoan nghi hoặc, hiển nhiên không hiểu vì sao xích bào nhân lại làm thế với Ứng Hoan Hoan.

Nắm tay của Lâm Động thả lỏng, xem ra xích bào nhân biết thân phận trước khi luân hồi của Ứng Hoan Hoan, hơn nữa có vẻ như địa vị hồi đó của Ứng Hoan Hoan cũng không hề thấp. Nếu không thì sao lão ta lại tôn kính nàng ta như vậy?

- Lão ta định làm gì?

Vương Diêm nhìn xích bào nhân đang tiến lại đám hắc khí, hỏi.

Lâm Động cũng nhìn sang, dường như xích bào nhân định ra tay với hắc khí…

Uỳnh!

Khi bọn Lâm Động đang chăm chú nhìn, trên bầu trời, nguyên lực hùng hồn bỗng bùng phát từ cơ thể xích bào nhân, giống hệt như biển lửa, rồi biến thành một tấm màn lửa khổng lồ bao trùm lấy đám hắc khí!



Phụt phụt!

Hắc quang oanh kích lên tấm màn lửa, nhưng lại không có được tác dụng đáng sợ như trước mà bị ngọn lửa thiêu cháy.

- Phần Thiên lão quỷ, nhiều năm không gặp như vậy, ngươi lại biết thành bộ dạng sống không ra sống, chết chẳng ra chết. Khặc khặc, xem ra ngươi vượt Luân Hồi Kiếp thất bại rồi!

Hắc khí cuồn cuộn, cột sáng đỏ lòm khóa chặt xích bào nhân đang tiến lại, cười chói tai.

- Ta sống như vậy là để trấn áp ngươi!

Xích bào nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng bỗng ánh lên tia sáng sắc lạnh, giọng nói trầm khàn vang lên.

- Trấn áp Bản tướng? Khục khục, lũ sinh vật bé nhỏ các ngươi, nếu năm đó không phải là do tên đó đốt cháy luân hồi, phong tỏa khe nứt Vị diện, thế giới này của các ngươi còn tồn tại được sao?

Hắc quang ba động, âm thanh chói tai không ngừng vọng ra.

- Nhưng cuối cùng vẫn là bọn ta chiến thắng… lần này ta vẫn sẽ trấn áp được ngươi!

Giọng nói của xích bào nhân khàn đặc nói, rồi bàn tay vẫy một cái, cái đỉnh lô khổng lồ trên không trung bỗng lao xuống. Ở miệng đỉnh lô bắn ra những ngọn lửa nóng bỏng về phía hắc khí!

- Khặc khặc, đám sinh linh yếu ớt các ngươi cũng vọng tưởng trấn áp được Bản tướng!

Hắc khí cũng đột nhiên cuộn trào, biến thành thành một bàn tay khổng lồ hàng nghìn trượng rồi đánh tan ngọn lửa.

Vút vút!

Vô số cột lửa to hàng trăm trượng không ngừng bắn ra từ trong cái đỉnh lô, những luồng lửa nhanh chóng biến thành hỏa trận bao trùm lấy thứ sinh vật kia.

- Ma Thôn Thế Giới!

Nhìn hỏa trận khổng lồ đang ập tới, tia sáng đỏ lòm trong hắc khí nhấp nháy không ngừng, rõ ràng nó cũng cảm thấy sự nguy hiểm. Cuối cùng hắc khí lan tỏa ra một cảm giác tà ác lạnh lẽo. Trước sự xâm thực của hắc khí, không gian dường như sụp đổ!

Uỳnh!

Hỏa trận và hắc khí cuối cùng oanh kích vào nhau, cả thiên địa dường như rung chuyển dữ dội, những lưỡi lửa và ánh hắc quang cuộn trào. Mấy ngọn núi xung quanh đều toàn bộ biến thành bình địa, sức phá hoại thật kinh thiên động địa!

Binh!

Một bàn tay hắc ám khổng lồ vươn ra đập mạnh lên cái đỉnh lô, nhất thời đỉnh lô bay ngược ra sau, rơi uỳnh xuống mặt đất tạo nên một cái hố hàng nghìn trượng!

- Khặc khặc, cái đỉnh nát của ngươi hình như yếu hơn trước thì phải?

Một chưởng đánh bay đỉnh lô, đám hắc khí nở nụ cười đắc ý.

- Vậy sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Xích bào nhân lẩm bẩm, trong đôi mắt sâu hun hút hiện lên những tia sáng đỏ quạch. Ngay sau đó bàn tay lão vung lên, chỉ thấy từ trong đỉnh lô bỗng bắn ra tám tia sáng đỏ rực, rồi ngưng tụ trên không trung thành tám tấm quang bài.

Khi nhìn thấy tám tấm quang bài đó, Lâm Động nheo mắt lại, vì hắn thấy bọn chúng giống hệt với tấm quang bài mà hắn có!

Vút vút!

Quang bài bắn ra rồi lơ lửng trên tám ngọn núi lửa khổng lồ. Núi lửa rung chuyển, nham thạch phun trào rồi hình thành tám cánh cửa nham thạch khổng lồ!

Tám cánh cửa lơ lửng trên không trung tạo thành trận pháp đáng sợ, nhưng ở phía Đông Bắc trận pháp lại thiếu mất một góc.

- Tất cả hãy rời khỏi đây!

Nham thạch bắn tứ tung, không khí trở nên nóng rực, một số người cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên. Lúc này, giọng nói khàn đặc của xích bào nhân cũng vọng ra.

Uỳnh uỳnh!

Ngay sau đó, không gian xung quanh bỗng ba động biến thành một vài cái xoáy không gian!

- Mau đi thôi!

Nhìn thấy đám xoáy không gian xuất hiện, lập tức có vô số người bay ào ạt vào. Cuộc chiến ở tầng thứ này chỉ cần bọn họ dính vào một chút là coi như chết chắc. Lúc này không còn tâm trạng để nghĩ bảo bối Cổ Tàng gì nữa!

- Mọi người cũng đi đi!

Lâm Động quay lại nói với mấy người Ứng Hoan Hoan.

- Còn ngươi thì sao?

Dường như Ứng Hoan Hoan nhận ra Lâm Động có ý ở lại, vội nói.

- Yên tâm, ta không sao, đợi ta ra ngoài sẽ tìm mọi người!

Lâm Động nói nhanh, rồi ánh mắt nheo lại, vì hắn nhìn thấy ba người Nguyên Thương đang lén lút bay về phía cái đỉnh lô đỏ rực kia.

Ba tên này lại muốn trộm lấy cái đỉnh lô!

- Đi!

Ứng Tiếu Tiếu cũng nhìn thấy ba kẻ Nguyên Thương, sắc mặt thay đổi. Bọn họ đã chứng kiến uy lực của cái đỉnh lô, nếu bọn Nguyên Thương có được thì rất nguy hiểm với bọn họ. Nhưng lúc này ở lại cũng chẳng thể giúp được gì, vì thế Ứng Tiếu Tiếu cũng dứt khoát, kéo bọn Ứng Hoan Hoan nhanh chóng chui vào xoáy không gian.

- Phù!

Thấy bọn Ứng Tiếu Tiếu đã rời đi, Lâm Động thở phào một tiếng. Ánh mắt tối sầm quay sang nhìn ba tên kia, gây ra họa lớn thế này còn định cướp bảo bối, thật quá vô sỉ!

Dù thế nào cũng không thể để cái đỉnh lô rơi vào tay bọn chúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận