Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 671: Xuất tông


Ánh mặt trời từ trên bầu trời chiếu xuống, trở thành vệt sáng, chiếu rọi trên người thiếu nữ mềm mại, nhỏ nhắn và thon dài, thoạt nhìn cực kỳ chói mắt.

Mái tóc dài đen nhánh, được người thiếu nữ buộc thành đuôi ngựa thả buông dài xuống chỗ eo, chỗ đuôi ngựa mang theo một chút đường cong, một loại thanh xuân và sức sống, lặng yên lan tỏa ra, khiến cho tinh thần của những người xung quanh đều âm thầm chấn động.

Bất kỳ ai khi lần đầu tiên trông thấy thiếu nữ thanh khiết này, e rằng tâm tình đều có chút vui sướng. Chỉ có điều Lâm Động lại là ngoại lệ, hắn nhìn đôi má xinh đẹp của Ứng Hoan Hoan, lại không kềm được sờ sờ mũi, không ngờ người bạn đồng hành lần này lại là nàng ta!

Bây giờ hắn cũng đã hiểu rõ, vì sao nụ cười của Ngộ Đạo lúc nãy lại cổ quái như vậy, thì ra lão già này sớm đã biết rồi.

Ánh mắt của Lâm Động dừng lại một chút trên người Ứng Hoan Hoan sau đó liền bỏ sang một bên, nhìn về phía bên cạnh. Ở nơi đó, còn có hai gã man tử đứng ngạo nghễ.

Hai người này dáng người cao gầy, bộ dạng cũng là có chút bình thường, hai người một mặc áo trắng, một mặc áo đen, thoạt nhìn cũng có chút dáng vẻ khí vũ hiên ngnag, chỉ có điều trong ánh mắt mà bọn họ ngẫu nhiên liếc nhìn Lâm Động, không khó phát hiện một loại khí chất cao ngạo. Đương nhiên Lâm Động cũng chẳng có suy nghĩ gì đối với việc này, những năm gần đây Hoang Điện luôn ở vị trí thấp nhất, khi những đệ tử khác của Tam Điện nhìn thấy bọn họ, khó tránh tự nhiên có chút cảm giác ưu việt như vậy.

Hơn nữa, từ bên trong cơ thể hai người này phát ra một loại nguyên lực ba động không thua kém gì đám người Tưởng Hạo cũng làm cho Lâm Động hiểu ra, hai người này trong điện của bọn họ có lẽ có địa vị không thấp, thậm chí nói không chừng cũng là thân phận đại đệ tử thân truyền, có chút ngạo khí cũng là hợp tình hợp lý.

- Ha ha, người của Hoang Điện cũng đến rồi sao?

Đứng phía trước ba người Ứng Hoan Hoan, một lão già tóc trắng cười tủm tỉm nhìn Ngộ Đạo cùng với Lâm Động vừa đáp xuống giữa sân, cười nói.

Ngộ Đạo cười gật gật đầu, chắp tay với lão già tóc trắng kia, sau đó nói với Lâm Động:

- Đây là Trưởng lão Bạch Hoa!

- Tiểu tử này chính là người gần đây đã gây ra náo động không nhỏ của Hoang Điện các ngươi, Lâm Động đấy sao? Vào điện chưa quá một tháng, đã trở thành đại đệ tử thân truyền, tốc độ này có thể thật sự phá kỷ lục Đạo Tông chúng ta rồi đấy.

Trưởng lão Bạch Hoa nhìn chằm chằm Lâm Động, cười nói.

Giọng nói của Trưởng lão Bạch Hoa vừa kết thúc, ánh mắt của Ứng Hoan Hoan ở phía sau lão đã không nhịn được lườm Lâm Động một cái. Sự việc này nàng ta hiển nhiên cũng nghe nói qua, mà ngay khi nhận được tin tức này, không chỉ nàng, ngay cả tỷ tỷ Ứng Tiếu Tiếu của nàng cũng có chút kinh ngạc. Hiển nhiên đều là chưa từng ngờ tới Lâm Động lại có thể trong khoảng thời gian nhanh như vậy trở thành đại đệ tử thân truyền của Hoang Điện.

- Trưởng lão đã quá khen, chẳng qua là các sư huynh khiêm nhượng, mới để cho ta thuận lợi vượt qua!

Lâm Động mỉm cười, nói.

Đối với những lời nói khiêm tốn này của Lâm Động, Trưởng lão Bạch Hoa nghĩ đến có chút ưa thích, vuốt vuốt chòm râu gật gật đầu, nói với Ngộ Đạo:

- Không kiêu ngạo không nóng nảy, là một hạt giống tốt, Hoang Điện ngươi lần này vận khí không tệ a!

- Đúng vậy!

Ngộ Đạo cười lớn một tiếng, không hề có chút khách khí nào. Biểu hiện trong khoảng thời gian này của Lâm Động, có thể nói là nhiều lần vượt quá dự liệu của hắn. Dựa theo loại tốc độ này, chỉ cần cho Lâm Động thêm một chút thời gian, có lẽ thành tựu sau này nhất định sẽ rất cao.

Trưởng lão Bạch Hoa cười cười, lúc này ánh mắt nhìn bốn người Lâm Động chung quanh, nói:

- Lần này bốn người các ngươi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, do Hoan Hoan dẫn đầu, còn nhiệm vụ chính xác, đợi sau khi xuất phát, nàng ta sẽ nói rõ với các ngươi!

Nghe được những lời của Trưởng lão Bạch Hoa, Lâm Động liền sửng sốt một chút, ánh mắt không kềm được có chút hồ nghi nhìn cô nàng Ứng Hoan Hoan mặc áo trắng váy xanh trước mặt, để cho một cô nàng thoạt nhìn có chút thanh khiết mơ mộng dẫn đầu hay sao?

Khóe miệng Lâm Động hơi nhếch lên, dù sao hắn cũng là người bước ra từ Chiến trường Viễn Cổ, không ngờ bây giờ lại phải để cho một tiểu nha đầu này làm người đứng đầu.

Nhưng mà điều làm cho Lâm Động thấy có chút kỳ quái là, đối với những lời này của Trưởng lão Bạch Hoa, hai tên nam tử của Địa Điện và Hồng Điện bên cạnh lại không có chút gì kinh ngạc, dường như không có chút dị nghị nào đối với loại an bài này.

- Nha đầu này chẳng lẽ không đơn giản như biểu hiện bên ngoài sao?

Lâm Động lẩm bẩm một tiếng.

- Thế nào? Ngươi có ý kiến đối với sự an bài của Trưởng lão Bạch Hoa sao?

Ngay lúc tiếng lẩm bẩm của Lâm Động vừa dứt, giọng nói trong trẻo êm tai của cô nàng thiếu nữ kia liền vang lên bên tai. Hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy Ứng Hoan Hoan lại đang nở một nụ cười chết người với hắn. Chỉ có điều, trong đôi mắt to của nàng, Lâm Động lại nhìn thấy một sự giảo hoạt giống như tiểu hồ ly, hắn cũng đành buông tay sảng khoái:

- Trưởng lão nói thế nào, ta làm như thế đó!



Phản ứng của Lâm Động cực nhanh, làm cho hàng lông mi hình trăng non của Ứng Hoan Hoan khẽ rung lên, sau đó đành phải thu lại những lời lên giọng muốn nói, khóe môi nhếch lên, nói:

- Ta dẫn đội xuất tông rèn luyện đã không dưới mười lần rồi, kinh nghiệm không phải một lính mới như các ngươi có thể so sánh được. Trên thế giới này, không phải là tuổi tác lớn thì có thể làm ra vẻ đâu!

Nàng vừa nói những lời này ra, thì ngay cả Ngộ Đạo và Trưởng lão Bạch Hoa bên cạnh cũng đều ngẩn người, chợt bất đắc dĩ lắc đầu. Đây chính là nằm yên mà cũng trúng thương nữa, nha đầu này, miệng lưỡi sắc bén như vậy!

Sắc mặt Lâm Động bình thản. Tuy nói rằng cái loại bộ dáng này của Ứng Hoan Hoan cùng với kinh nghiệm mà nàng nói hoàn toàn không phù với tuổi tác của nàng ta khiến cho hắn có chút bất ngờ, nhưng mà cũng chỉ là như vậy mà thôi.

Có lẽ nếu nói về bối cảnh, nội tình chẳng hạn, Lâm Động so ra kém xa nàng, nhưng người vừa mới bước ra từ Chiến trường Viễn Cổ tàn khốc như Lâm Động mà nói, còn có được sự cẩn thận và tàn nhẫn mà các đệ tử Tông phái siêu cấp bọn hắn không có.

Nhưng mà sắc mặt bình thản của Lâm Động lọt vào mắt Ứng Hoan Hoan lại khiến nàng có chút cắn chặt răng. Tên gia hỏa này, cũng không nể tình rồi!

- Xuất phất thôi!

Ánh mắt Ứng Hoan Hoan tràn ngập sức sát thương lườm Lâm Động một cái, sau đó cũng lười tiếp tục dây dưa nữa. Bàn tay thon dài trắng như ngọc đưa ra, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khiến cho người ta có cái cảm giác nhìn không rời ánh mắt được.

Véo!

Ngón tay ngọc nhỏ nhắn của Ứng Hoan Hoan ở chỗ hư vô trước mặt tùy ý vẫy một chút, lại có âm thanh trong trẻo im lặng truyền ra, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra trên bầu trời.

Quác!

Ngay khi làn sóng âm kia khuếch tán đi không lâu, chỉ thấy được cách đó không xa, trong một ngọn núi cực lớn xanh um, một tiếng kêu lớn vang đến, sau đó một con đại bàng màu xanh đen liền vỗ cánh mang theo cuồng phong bay đến phía trên sân.

- Đi thôi, đi nhanh về nhanh!

Thân thể mềm mại của Ứng Hoan Hoan khẽ động, liền lướt qua Thanh Điêu, gai tên đệ tử của Đại Điện và Hồng Điện kia nhìn thấy vậy, cũng nhanh chóng đi lên theo. Lâm Động hơi chút chần chờ, chắp tay chào Ngộ Đạo và Bạch Hoa một cái, lúc này mới lướt lên.

Xoạt!

Sau khi ba người lướt lên Thanh Điêu, bàn tay ngọc của Ứng Hoan Hoan vỗ nhẹ lên thân Thanh Điêu một cái. Con Thanh Điêu kia liền vỗ mạnh cánh, mang theo cuồng phong gào thét, nhanh như thiểm điện bay vút ra.

Trên sân bên dưới, Ngộ Đạo nhìn theo Thanh Điêu đã bay xa, lúc này mới quay đầu, nói:

- Lần này bọn họ sẽ đi Huyết Nham Địa ư?

- Ừm!

- Nơi đó rất hỗn loạn, long xà lẫn lộn, để bốn người trẻ tuổi bọn họ đi không có việc gì chứ?

Ngộ Đạo nhíu nhíu mày, nói.

- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, Đạo Tông chúng ta ở đó có một cái quặng mỏ Niết Bàn Tinh Khoáng, nghe nói lần này có chút dị động, nghĩ lại có lẽ là Yêu thú quấy phá, bốn người bọn họ cũng đều là những người nổi bật trong Tứ Điện, có lẽ có thể ứng phó được!

Bạch Hoa cười nói.

Nghe vậy, Ngộ Đạo cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ có điều trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác bất an.

o0o

Phía trên chân trời, Thanh Điêu vỗ vỗ đôi cánh lớn, cuồng phong đột khởi, với tốc độ như vậy thật là có chút cảm giác nhanh như thiểm điện vậy.

Lâm Động xếp bằng trên lưng rộng lớn của Thanh Điêu, con Thanh Điêu này hiển nhiên cũng không phải là con vật tầm thường, quanh thân đều có năng lượng mạnh mẽ tuôn ra, chống đỡ các luồng phong áp phía trước mặt, bởi vậy ngồi trên lưng nó sẽ không cảm giác được cuồng phong ập mặt mà tới.

Trên lưng Thanh Điêu, Ứng Hoan Hoan ngồi trước nhất, hai tên đệ tử của Địa Điện và Hồng Điện kia và nàng ta tựa hồ cũng quen biết nhau, ngồi bên cạnh nàng vui vẻ trò chuyện. Lâm Động có thể cảm thấy hai người này dường như đối với Ứng Hoan Hoan có chút ái mộ. Đối với việc này, Lâm Động cũng không thấy bất ngờ. Ứng Hoan Hoan thiên phú tuyệt hảo, lại xinh đẹp đáng yêu, cái loại sức sống thanh khiết đó dường như có thể cảm nhiễm được người khác. Cho dù là Lâm Động, đôi khi cũng khó tránh có xúc động, cho nên hai tên đệ tử này thích nàng cũng không có gì là kỳ quái.

Ánh mắt Lâm Động dần dần rút khỏi đám ba người Ứng Hoan Hoan, ánh mắt nhìn cánh rừng bao la bạt ngàn lùi dần về phía sau cùng với tốc độ bay cực nhanh của Thanh Điêu, trong lòng lại không kiềm được mà nghĩ đến Tiểu điêu và Tiểu Viêm.

- Cũng không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi?

Lâm Động mấp máy miệng, hai người Tiểu điêu rời đi cũng có hơn một tháng rồi, nhưng từ đó đến nay Lâm Động lại không nhận được bất kỳ tin tức nào có liên quan đến bọn họ. Tuy rằng hắn biết rõ Tiểu điêu có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hắn vẫn không tránh được có chút lo lắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thói quen nhiều năm trên đường dựa vào nhau phấn đấu như vậy, bây giờ đột nhiên tách ra, lại khiến cho Lâm Động có chút không thích ứng lắm.

- Này!

Lúc Lâm Động thoáng có chút thất thần, đột nhiên một giọng nói trong trẻo từ phía trước truyền đến. Hắn ngẩng đầu lên, chợt ngơ ngác một chút, lúc này cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi lại, thiếu nữ mặc áo trắng váy xanh hơi nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh lướt qua chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, đôi mắt to long lanh giống như hồ nước, xinh đẹp lạ thường.

- Sao thế?

Trong lòng thất thần vì một màn thoáng qua làm động lòng người, thế nhưng rất nhanh Lâm Động cũng phục hồi lại tinh thần, nói.

- Ngươi không hòa đồng với mọi người sao? Mọi người đều là sư huynh đệ, ngươi như thế này sẽ làm cho người khác cho rằng ngươi rất cao ngạo, bình thường đệ tử Đạo Tông chúng ta hành sự, cũng không phải là như vậy!

Ứng Hoan Hoan nói. Những lời chỉ đạo như thế, lại phối hợp với dung nhan thiếu nữ của nàng ta, quả thực làm cho người ta có chút buồn cười.

Lâm Động cũng có chút bất đắc dĩ, trong lòng tự nhủ đây không phải là các ngươi cố tình cô lập ta hay sao, sao lại là ta cao ngạo?

- Lần này ra ngoài, chúng ta coi như là bạn đồng hành rồi, ngươi là người mới, ta sẽ chăm sóc ngươi một chút. Cũng đừng lo lắng, cứ coi như một trận luyện tập vậy. Lúc ra đi ngươi tứ chi kiện toàn, khi trở về ta cũng sẽ không để ngươi mất đi một miếng thịt nào đâu!

Ứng Hoan Hoan nở nụ cười dịu dàng nói.

Lâm Động vuốt mũi, cũng không nhịn được bật cười, trong lòng đối với người con gái trước mắt có chút hảo cảm. Mặc dù tính cách nàng có chút tinh quái, nhưng mà cũng không thực sự xấu.

- Ha ha, Lâm Động sư đệ yên tâm đi, đến lúc có chuyện chúng ta sẽ cùng chống đỡ, lần này đệ coi như mở rộng kinh nghiệm là được rồi!

Bên cạnh Ứng Hoan Hoan, hai tên nam tử đến từ Địa Điện và Hồng Điện cũng cùng phụ họa cười to nói. Chỉ có điều trong tiếng cười của bọn họ lại có thêm một chút đắc ý.

Lâm Động chỉ mỉm cười, chẳng nói năng gì cả.

- Nghe nói ngươi đã luyện thành công Hoang Vu Yêu Nhãn của Hoang Điện rồi à?

Ứng Hoan Hoan nhìn chằm chằm Lâm Động, đột nhiên hỏi.

Câu nói vừa dứt, ánh mắt của hai tên nam tử bên cạnh cũng ngưng trọng lại một hồi, hiển nhiên cũng đã nghe nói qua danh tiếng của Hoang Vu Yêu Nhãn.

- Vận khí tốt, miễn cưỡng xem như là đã học được!

Lâm Động hơi chút chần chờ, lúc này mới gật gật đầu.

- Ồ!

Ứng Hoan Hoan khẽ gật đầu, cặp mắt dễ thương khẽ cụp xuống, đôi mắt to chớp chớp. Nàng vẫn còn nhớ, lúc tỷ tỷ nàng nghe được tin tức này, sắc mặt thể hiện khá kinh ngạc.

- Nhìn không ra sao, ngươi lại có chút bản lĩnh a! Lúc đầu ta đưa ra những đánh giá về ngươi, bây giờ ta thu lại những lời tự cho là đúng đó nhé.

Ứng Hoan Hoan duỗi cái lưng mệt mỏi, vòng eo mềm mại bị dãy đay lưng màu xanh buộc xung quanh để lộ ra đường cong mê người. Nàng mệt mỏi lườm Lâm Động một cái, rồi nói.

Nghe vậy, Lâm Động lập tức có chút dở khóc dở cười, Ứng Hoan Hoan thu lại cái nàng ta đã nói tự cho là đúng, đó chính là nói trên người hắn vẫn còn bị gán cái mác là nói khoác mà không biết ngượng.

- Còn cách đánh giá còn lại, đợi khi ngươi lĩnh hội được Đại Hoang Vu Kinh rồi nói sau!

Dường như biết rõ những suy nghĩ trong lòng Lâm Động, giọng nói bay bổng của Ứng Hoan Hoan lại truyền đến lần nữa.

Nhìn đôi má xinh đẹp kia của nàng thiếu nữ, Lâm Động cũng cười cười, nói:

- Ta nhớ là, hình như ngươi đã từng nói qua, nếu như ta có thể lĩnh hội Đại Hoang Vu Kinh, ngươi sẽ đáp ứng với ta bất cứ yêu cầu gì?

Ứng Hoan Hoan sững người, khuôn mặt lập tức hiện lên một tia ửng đỏ, chợt cắn nhẹ hàm răng ngà, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Động, quay người lại:

- Chỉ sợ ngươi không có tư cách nói yêu cầu này mà thôi!

Nhìn cô nàng vẫn phát ra một chút nộ khí xinh đẹp, Lâm Động mỉm cười, xem ra nhiệm vụ lần này, cũng không buồn tẻ như trong tưởng tượng a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận