Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 517: Di tích Tứ Đại Huyền Tông


Ra khỏi đại điện bằng đá lớn kia, Lâm Động và Tiểu Viêm không dừng lại mà trực tiếp đi vào nơi thâm sâu nhất bên trong Viễn Cổ Bí Tàng.

Từ di tích Bát Cực Tông lần này có thể nói thu hoạch được không ít, Lâm Động tuy không đoạt được bất kỳ chân truyền vũ kỹ nào, nhưng Bát Cực Quyền Ý cũng có thể coi là một bảo vật quý giá.

Bình thường, cỗ Bát Cực Quyền Ý đó có thể coi như một cỗ ý cảnh đặc biệt, ý cảnh đó chỉ có những cường giả thực lực cường hãn đến một cảnh giới nào đó mới có thể lưu lại được như vậy. Ít ra với thực lực của Lâm Động ngày hôm nay, chắc chắn là không thể đạt được đến cảnh giới đó. Có thể sau này hắn cũng có thể có được ý cảnh như vậy, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ, hắn còn cần có thời gian trưởng thành hơn nữa.

Nhưng lúc này, có thể đoạt được sự lãnh ngộ đối với ý cảnh và quyền ý, đối với Lâm Động ngày sau cũng có thể coi là một sự trợ giúp rất lớn rồi.

- Mới chỉ là di tích Bát Cực Tông mà đã mạnh mẽ như vậy, không biết truyền thừa vũ kỹ Tông phái mạnh nhất để thủ hộ Tông phái, cuối cùng kẻ nào sẽ giành được?

Thân mình vẫn đang lướt đi trên không, Lâm Động chợt lẩm bẩm nói nhỏ, có thể đến được nơi thâm sâu nhất trong bí tàng này, chắc chắn đều không phải là kẻ yếu, hơn nữa không phải chỉ có một mình Lâm Động hắn là có cơ duyên, những người khác không chừng phúc phần còn hơn hắn rất nhiều lần.

- Tiểu Viêm, truyền thừa lúc nãy ngươi lấy được là cái gì vậy?

Lâm Động đột nhiên nghiêng đầu, nhìn Tiểu Viêm ở phía sau, cười hỏi.

- Là một bộ vũ kỹ, Bát Cực Thiên Ấn, có lẽ chỉ là một bộ Linh Vũ kỹ hạ cấp mà thôi.

Tiểu Viêm ngước đầu, cười ngây ngô nói. Đối với vũ kỹ này thực ra gã cực kỳ thích thú. Bát Cực Tông vốn vô cùng cương mãnh bạo liệt, còn gã bản thân vốn là thể chất của Yêu thú, vũ kỹ chí cương chí liệt mức này, thật thích hợp với khẩu vị của hắn.

- Linh Vũ kỹ hạ cấp sao?

Lâm Động khẽ tán thưởng, không hổ là Tông phái Viễn Cổ, chỉ thuận tay lấy đi thôi đã lấy được một bộ Linh Vũ kỹ. Thứ này nếu mang đi ra ngoài, cho dù đến những Vương triều Cao cấp cũng sẽ tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy. Thứ Linh Vũ kỹ này mặc dù chỉ ở cấp độ hạ cấp, nhưng những vũ kỹ tầm thường kia còn xa mới có thể so sánh được.

- Vũ kỹ của Bát Cực Tông này nếu như có thể lấy Bát Cực Quyền Ý dung hợp cùng, thì uy lực chắc hẳn sẽ tăng lên gấp mấy lần. Đệ đã có được vũ kỹ, quyền ý này cũng không nên thiếu.

Lâm Động hơi chút trầm ngâm, rồi đột nhiên một chưởng vỗ vào thân thể Tiểu Viêm, lập tức một cỗ Bát Cực Quyền Ý cuồn cuộn trút vào trong thân thể gã.

- Bát Cực Quyền Ý này đối với đệ có lẽ có tác dụng không nhỏ đâu, triển khai nó ra đối với việc tu luyện sau này có tác dụng vô cùng quan trọng đấy.

Bát Cực Quyền Ý mà Lâm Động đoạt được tuy rất cường mãnh, nhưng do bản chất nó không phải một đồ vật nên quyền ý này mỗi lần hắn thi triển ra sẽ bị giảm đi mất một phần, vì thế cũng có thể coi là bảo vật vô cùng quý giá. Nhưng để Tiểu Viêm có cơ hội được lãnh ngộ cỗ quyền ý này, hắn đương nhiên không hề keo kiệt. Thực lực Tiểu Viêm có thể mạnh lên thêm phần nào, đối với hắn mà nói cũng là một việc vô cùng có lợi.

Tuy hắn đã thuận lợi vào được đến nơi sâu nhất trong bí tàng, nhưng tiếp theo hắn sẽ còn gặp những đối thủ cạnh tranh khác, chỉ sợ sẽ vô cùng khó giải quyết. Những người này cơ hồ đều là những cường giả bậc nhất đến từ địa vực Tây Bắc thậm chí là cả những vùng khác nữa.

Nhìn quanh một lượt Chiến trường Viễn Cổ, đều là những nhân vật danh tiếng lẫy lừng. Muốn cùng bọn họ tranh đoạt truyền thừa cuối cùng của Tứ Huyền Điện cùng với Sinh Tử Chuyển Luân Đan lúc này vẫn chưa rõ ở đâu, thực không phải một việc đơn giản.



Tiểu Viêm chợt cảm ứng được đạo Bát Cực Quyền Ý tuôn trào vào thân thể gã, khi cảm thấy một ý cảnh cương mãnh bạo liệt ẩn chứa trong đó, chợt ánh mắt lóe lên một sắc kinh hãi. Cái mùi vị của sự cương mãnh này, quả nhiên không hổ danh Bát Cực!

Ầm!

Sau khi Lâm Động đem đạo Bát Cực Quyền Ý truyền vào thân thể Tiểu Viêm không lâu, xa xa phía trước, trong khoảng không chợt phát ra một âm thanh bạo liệt mà trầm thấp. Sau đó, từng cỗ ba động kinh người như những đợt thủy triều không ngừng lan tỏa ra từ vùng không gian thâm sâu trong đó.

Biến cố đột nhiên từ đó lan tới, trong khoảnh khắc đã kinh động tất cả mọi người đang xông vào Viễn Cổ Bí Tàng. Lúc này trên trời gió nổi lên từng thành từng trận, từng đạo thân ảnh đang lơ lửng trên bầu trời, chợt ánh mắt đều kinh ngạc nhìn vào vùng không gian thâm sâu bên trong.

- Cái đó…

Ánh mắt Lâm Động nhìn chăm chú vào sâu bên trong đó, đồng tử đột nhiên co rụt lại. Hắn chợt thấy ở trong vùng không gian sâu bên trong đó, mơ hồ tựa như có một hòn đảo vô cùng to lớn hiện ra trước mắt!

Bên trên hòn đảo vẫn còn có thể nhìn thấy một vài kiểu kiến trúc hùng vĩ cổ kính, một cỗ ý cảnh khí thế hung hãn, dù với khoảng cách như vậy, cũng khiến cho người khác cảm thấy chấn động.

- Di tích Tứ Đại Huyền Tông!

Trong mắt Lâm Động hiện lên một vẻ chấn động, chợt ánh mắt đột nhiên trở nên hoan hỉ. Bí tàng quý giá nhất cất giấu ở nơi sâu xa nhất cuối cùng đã xuất hiện rồi sao?

- Xem ra di tích của năm đại Tông phái hộ pháp, đều đã bị khai mở rồi.

Ánh mắt Lâm Động lóe lên, trong lòng không nhịn được bất giác cảm thán. Chiến trường Viễn Cổ này quả là ngọa hổ tàng long, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, di tích của năm đại Tông phái hộ pháp đều đã bị người khác đến lấy.

- Đi thôi Tiểu Viêm, tiếp theo mới là thứ quan trọng nhất. Tiểu điêu có thể lấy được thân xác hay không đều phải trông chờ vào lần này.

Ánh mắt Lâm Động tóe lửa, thân hình vọt mạnh ra, bọn hắn trên đường đã gặp biết bao biến cố, hôm nay cuối cùng đã tới được nơi thâm sâu nhất. Tiếp theo đây, muốn giành được bất cứ thứ gì e rằng cũng sẽ phải thật sự giao tranh quyết liệt!

- Ừ!

Tiểu Viêm cũng gật đầu mạnh, bàn tay to lớn nắm chặt lấy thiết côn. Hắn đương nhiên biết rõ, những gì mà bọn hắn sắp sửa đối mặt có lẽ sẽ là những cuộc chiến hung hiểm nhất từ sau khi bọn hắn bắt đầu tiến vào Chiến trường Viễn Cổ.

Viu viu!

Sự xuất hiện của di tích Tứ Đại Huyền Tông rõ ràng là đã phá toang bầu không khí ở nơi thâm sâu trong bí tàng này. Tất cả những người đã vào được đến đây, bất luận thực lực có cường hãn thế nào đi nữa, nhưng lúc này cũng đều cảm thấy chấn động. Lúc này trên bầu trời gió nổi lên từng trận, từng đạo thân ảnh, phô thiên cái địa từ bốn phương tám hướng phóng đến, cuối cùng tất cả đều điên cuồng, vọt mạnh đến chỗ không gian thâm sâu kia.

Ban đầu ở trong di tích Bát Cực Tông thậm chí đã có thể xuất ra bảo vật cấp bậc Linh Vũ kỹ hạ cấp, thậm chí còn có cả Bát Cực Quyền Ý, thứ vốn không phải cường giả Niết Bàn Cảnh có thể chống lại. Tứ Đại Huyền Tông đó có tư cách là thủ lĩnh của Liên minh Thiên Cương, truyền thừa của bọn họ liệu sẽ đạt đến cấp độ thế nào đây?

Điều này e rằng chỉ cần tưởng tượng ra cũng đủ để khiến cho người khác hoan hỉ đến tột cùng. Chỉ cần may mắn có được một đạo truyền thừa đó của Tứ Đại Huyền Tông, cơ hồ có thể một kích phi đến trời, có thể trổ hết tài năng ở vùng Chiến trường Viễn Cổ này, trở thành kẻ số một, thậm chí vượt qua cả cực hạn trong vô số các cường giả Vương triều kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Sự mê hoặc đó cho dù với tính cách Lâm Động cũng không nhịn được cảm thấy bị kích thích. Phàm là người bình thường, ai mà lại có thể không phát cuồng lên chứ?

Khi con đường núi đầy những người, vùng thâm sâu trong bí tàng này hướng về phía Bắc, một vài đạo nhân ảnh liền từ một tòa di tích nằm trong thâm sơn chầm chậm đi ra.

- Ha ha, di tích Tứ Đại Huyền Tông khai mở rồi sao? Xem ra đến cả di tích bốn đại Tông phái hộ pháp cuối cùng còn lại cũng đều bị sờ tới rồi.

Bóng người đi đầu không phải ai xa lạ, chính là gã Liễu Bạch mà lúc trước Lâm Động đã từng gặp qua. Nhìn bộ dạng này của bọn hắn, rõ ràng là đã tìm ra một khu di tích của Tông phái hộ pháp.

- Mấy gã kia thật là may mắn, bọn chúng ta phí không ít công sức mới có thể tìm thấy di tích Tông phái xếp vào hàng thứ ba này, không biết Bát Cực Tông thứ hai cùng với Địa Võ Tông, Tông phái thứ nhất đã được những kẻ may mắn khác chiếm mất chưa?

Phía sau Liễu Bạch, một bóng người cười nhạt nói.

- Di tích năm đại Tông phái hộ pháp tuy không phải là yếu, có điều dù sao cũng chỉ là món phụ thôi, không cần phải quá quan tâm đến. Món chính thực sự lúc này mới bắt đầu. Đi thôi, bọn chúng ta không nên chậm trễ nữa.

Liễu Bạch khẽ cười một tiếng, sau đó thân hình lướt đi, dẫn đầu phóng về phía di tích Tứ Đại Huyền Tông trong vùng không gian thâm sâu đó. Liền ngay phía sau, đám người Mục Hồng Lăng cũng đang theo sát theo.

- Liễu Bạch khốn kiếp!

Trên một đỉnh núi, một bóng người vận hắc bào nhìn theo bóng dáng đang phóng vào nơi thâm sâu kia. Bàn tay thon dài nhưng tái nhợt thò ra từ trong tay áo, khẽ ngẩng đầu lên. Không ngờ là một khuôn mặt tái nhợt, rõ ràng là nhân vật thần bí tự xưng là Diêm Sâm mà Lâm Động sau khi tiến vào bí tàng không lâu đã gặp.

- Tứ Đại Bá Chủ ở vùng Tây Bắc đều đã đến đây rồi. Hắc hắc, thật là vô cùng hứng thú!

Diêm Sâm nhìn về bầu trời phía tây, cười nhạt một tiếng, sau đó thân hình khẽ động, liền đã nhanh chóng biến mất khỏi đỉnh ngọn núi.

Bùm!

Một cánh cửa lớn của di tích cổ kính dày và nặng đột nhiên nổ tung mở ra, có một bóng người chật vật bắn trở ra. Máu tươi trên người tạo ra những vết tích trông thật đáng sợ. Gã sợ hãi nhìn một thân ảnh từ trong cửa lớn chầm chậm đi ra, không kịp thốt lên một lời, một cục đá xé toang không khí đã xuyên thẳng qua cổ gã.

Trên vách tường của di tích, có một dấu vết mờ mờ thoáng qua, phảng phất là một chữ Võ được tạo thành vô cùng sắc bén.

- Thật là vùng đất tốt!

Đạo thân ảnh cao gầy kia vươn vai một cái, cười nhạt một tiếng, chợt ngẩng đầu nhìn vào vùng không gian sâu bên trong, đột nhiên trong ánh mắt hiện lên một sắc âm hàn:

- Lâm Động cũng vào được sao? Thực là hiếu kỳ không biết hắn hiện tại đã tiến bộ đến mức nào rồi. Ta đã từng nói, ta sẽ cho tất cả người của Gia tộc Lâm Thị biết, chỉ có ta mới là thiên tài kiệt xuất nhất trong lịch sử của Gia tộc! Còn Lâm Động hắn, chẳng qua chỉ là hoa sớm nở sớm tàn mà thôi!

Ánh sáng mặt trời từ trên chiếu xuống, chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng đó. Hình dáng của hắn vô cùng quen thuộc này, chính là kẻ mà Lâm Động đã lâu ngày không gặp, Lâm Lang Thiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận