Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 570: Bình Hành Linh Quả


Quầng sáng màu tím lơ lửng ở nơi cao nhất, xung quanh bao bọc bởi những vòng sáng nhìn vô cùng thần kỳ. Sức mạnh đặc biệt mà lớn mạnh đó đã khiến nó trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Mọi ánh mắt nhìn nó đều như rực cháy và đầy ham muốn.

Thiết nghĩ, nếu giờ không có Tống Tần tọa trấn ở trên đó, nếu không phải hắn là đại diện Tông phái siêu cấp thì có lẽ sẽ không ít kẻ mất đi lý trí mà xông tới cướp bảo vật rồi.

Chuyện như thế có lẽ hiếm gặp ở thế giới bên ngoài, nhưng trong Chiến trường Viễn Cổ thì đó là chuyện bình thường. Ở đây, chỉ cần ngươi có sức mạnh thì chẳng ai dám ngăn cản.

Trên đài đấu giá, Tống Tần bình thản nhìn khung cảnh xao động, một lúc sau hắn mới vẫy tay, một quầng sáng bay xuống rơi vào tay hắn, ánh sáng tan đi biến thành một cây kiếm dài ba thước.

- Vật phẩm đầu tiên, Linh bảo Địa cấp, Linh Phong Kiếm, cây kiếm này đứng vị trí cao nhất trong Linh bảo Địa cấp, về độ sắc bén của nó, đến Niết Bàn Kim Thân của cường giả Tam Nguyên Niết Bàn cũng không dám thách thức.

Tống Tần nắm tay lại, thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, nguyên lực dâng tràn, mũi kiếm bắn ra một luồng kiếm quang sắc bén. Ngay lập tức, một tảng đá xanh khổng lồ trên đài đấu giá bị gọt mất một mảng, nơi ánh sáng đi qua phẳng lỳ như gương.

- Linh Phong Kiếm, giá ba mươi vạn Niết Bàn Đan!

Tống Tần thu kiếm lại, bình thản rồi nói.

Rõ ràng Tống Tần không phải chuyên gia bán đấu giá, ngữ khí bình thản kiểu đó thường rất khó tạo không khí, nhưng lúc này mọi vật phẩm đều rất tuyệt hảo nên không khí không vì thế mà nguội lạnh.

- Ba mươi hai vạn!

Luận mức độ sắc bén, thanh Linh Phong Kiếm này đúng là vượt xa rất nhiều Linh bảo Địa cấp, mà Niết Bàn Kim Thân chính là dấu hiệu của cường giả Niết Bàn Cảnh, nếu có vũ khí Linh bảo khi giao đấu với kẻ khác đúng là sẽ có ưu thế rất nhiều. Vì thế khi Tống Tần vừa dứt lời lập tức có người lên tiếng.

- Ba mươi nhăm vạn!

- …

Sắc mặt Lâm Động vẫn bình thản, hắn chỉ nhìn vào quầng sáng nơi cao nhất. Rõ ràng là trên đó có phong ấn, vì thế hắn căn bản không thể nhìn xuyên vào trong xem rốt cuộc nó là thứ gì.

Nhưng dựa vào tinh thần lực nhạy bén Lâm Động có thể mơ hồ cảm giác được sự khác biệt của quầng sáng đó so với những quầng sáng khác.

- Lâm Động huynh, nếu muốn tranh đoạt Linh bảo Thiên cấp, trong tay mà không có năm trăm vạn Niết Bàn Đan thì sợ là đến cơ hội lên tiếng cũng không có đâu.

Nhân lúc mọi người đang tranh giành Linh Phong Kiếm, Tô Khôi nói với Lâm Động.

- Năm trăm vạn? Nhiều vậy sao?

Tô Nhu ở bên cạnh thốt lên kinh ngạc vì con số đó, chắc nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy số lượng tài phú lớn đến như vậy.

- Đấy chỉ là số tối thiểu thôi, Linh bảo Thiên cấp vốn là thứ cực hiếm có, bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện, những Vương triều Siêu cấp thực lực hùng hậu kia sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Tô Khôi cười khổ nói.

Lâm Động cười cười, trong tay hắn hiện giờ cũng không có nhiều Niết Bàn Đan, trong Viễn Cổ Bí Tàng hắn cũng không chú tâm vào Niết Bàn Đan, nhưng tuy không có nhiều Niết Bàn Đan nhưng hắn lại có thứ khác!

Ví dụ như một số linh đan kỳ dị hắn có được trong Đan thất cuối cùng của Viễn Cổ Bí Tàng. Thứ đan dược đó giá trị không hề thấp, tùy ý lấy một cái ra cũng đủ mua lượng lớn Niết Bàn Đan. Vì thế dù có phải so tài lực với các Vương triều Siêu cấp này Lâm Động cũng không sợ. Dù sao thì lần này dù phải dùng đến thủ đoạn gì hắn cũng nhất định phải lấy được nó.

Khi Lâm Động đang nói chuyện với Tô Khôi thì cuộc cạnh tranh đầu tiên đã hạ màn. Linh Phong Kiếm đã được mua bởi một cường giả đến từ một Vương triều Cao cấp với giá năm mươi vạn Niết Bàn Đan.



Vài vật phẩm sau đó vẫn là Linh bảo Địa cấp uy lực không tệ, có món thuộc công kích, cũng có món là phòng ngự, nói chung đều là thứ rất có giá trị. Có một món Linh bảo tên là Địa Viêm Thạch đã bán với giá tám mươi vạn Niết Bàn Đan khiến nhiều người phải tặc lưỡi.

Vật phẩm bán ra ngày một quý hiếm hơn, không khí trong cuộc đấu giá cũng ngày một sôi nổi. Nhưng Tứ đại Vương triều Siêu cấp và một số Vương triều Cao cấp thực lực rất mạnh chưa có dấu hiệu tham gia. Hiển nhiên bọn họ không muốn lãng phí tài lực vào mấy thứ đồ không quan trọng kia.

Lâm Động cũng không động lòng trước mấy món Linh bảo Địa cấp ấy, mười ngón tay đan vào nhau, mắt hơi cụp xuống lặng lẽ chờ đợi thứ mình cần.

- Tiếp theo sẽ là một loại linh dược khá đặc biệt, Bình Hành Linh Quả. Có lẽ ít người biết đến sự tồn tại của thứ linh dược này. Nhưng hiệu quả của nó thì không có gì phải nghi ngờ. Khi tu luyện nguyên lực có khi năng lượng trong cơ thể vì một số nguyên nhân nào đó mà trở nên bạo động, thứ Bình Hành Linh Quả này có thể khiến số năng lượng đó trở lại cân bằng.

Trên đài đấu giá, trên tay Tống Tần bỗng xuất hiện một loại quả màu xanh to cỡ bàn tay, trên đó còn tỏa ra một thứ sức mạnh kỳ lạ.

- Bình Hành Linh Quả?

Nghe cái tên này Lâm Động sững người, rõ ràng là nó rất xa lạ với hắn.

- Quả nhiên là có thứ này, xem ra ta cảm ứng không sai. Mua đi, có nó ta có thể giúp Tô Nhu khống chế được sức mạnh trong người nàng ta!

Tiểu điêu ở bên cảnh bỗng trở nên phấn khích, nói.

- Ồ?

Lâm Động khựng lại, thì ra Tiểu điêu vẫn đang chờ thứ này.

- Thứ linh quả này không có nhiều tác dụng với cường giả Niết Bàn Cảnh, vì đa phần người đã lên đến tầng thứ này trong người chỉ có một loại năng lượng là nguyên lực. Linh quả chỉ phát huy tác dụng thật sự với cường giả Sinh Tử Huyền Cảnh. Rất nhiều cường giả Sinh Tử Huyền Cảnh đã mất mạng về không thể khống chế cân bằng hai loại Sinh Tử Khí.

Tiểu điêu cười nói.

- Nếu thứ này xuất hiện ở bên ngoài thì chắc đã bị cường giả Sinh Tử Huyền Cảnh tranh cướp đến máu chảy đầu rơi. Nhưng ở đây thì không nhiều người biết được tác dụng của nó.

- Nhiều loại sức mạnh?

Lâm Động khựng lại một chút, hình như hắn cũng khá giống như vậy.

- Ngươi không cần đến nó đâu! Càn Khôn Cổ Trận tốt hơn những loại linh quả này rất nhiều. Ngươi đúng là may mắn, sau này ngươi sẽ được thể nghiệm lợi ích mà trận pháp đó đem lại…

Nhắc đến Càn Khôn Cổ Trận trong cơ thể Lâm Động, ngay cả Tiểu điêu cũng không khỏi tặc lưỡi.

- Bình Hành Linh Quả, một trăm vạn Niết Bàn Đan!

Tống Tần thản nhiên thốt lên con số khiến bên dưới phải rộ lên. Rất nhiều người không thể ngờ một thứ linh dược lại đắt đến vậy.

Tống Tần cũng không nói gì thêm, đương nhiên hắn biết sự quý giá của Bình Hành Linh Quả, nhưng hắn cũng hiểu rất có thể nó sẽ không được chấp nhận ở đây, vì nó không phải thứ dùng cho những người ở tầng thứ này.

Không gian bỗng tĩnh lặng hơn, mọi người xì xào bàn tán nhưng không ai ra gia cả. Một trăm vạn Niết Bàn Đan không phải con số nhỏ, chẳng ai muốn mua một thứ không biết dùng làm gì với cái giá đó cả.

Lâm Động lặng lẽ nhìn, sau vài phút, cuối cùng hắn lên tiếng:

- Một trăm mười vạn Niết Bàn Đan!

- Ồ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Động ra giá lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Không ít người kinh ngạc nhìn hắn, những ánh mắt đó có phần cổ quái, hiển nhiên bọn họ coi hắn như kẻ ném tiền như cỏ rác.

- Lâm Động đại ca!

Tô Nhu ở bên cạnh khi nghe Lâm Động hét giá, gương mặt cũng biến sắc. Nàng biết Lâm Động mua là để cho nàng, nhưng một trăm vạn Niết Bàn Đan thì khiến nàng vừa xót vừa cảm động.

Hiển nhiên Tống Tần phía trên đài cũng khựng lại vì tiếng hét giá vừa rồi, hắn nhìn Lâm Động đầy kinh ngạc.

Lâm Động ra giá một lúc không có ai đưa giá cao hơn nữa, rõ ràng là không ai muốn điên cùng hắn. Thấy vậy Lâm Động cười, định lên tiếng thì phía trước một giọng nói bình thản vang lên:

- Một trăm hai chục vạn Niết Bàn Đan!

Chính là Phong Thương của Vương triều Phong Vân.

Sau khi ra giá hắn quay lại quét mắt nhìn Lâm Động, khóe miệng hơi nhếch lên như châm chọc.

Lâm Động nheo mắt nhìn Phong Thương phá hoại cục diện, thu lại nộ ý, nói:

- Một trăm năm chục vạn!

- Một trăm bảy chục vạn!

Phong Thương uể oải nói, tuy hắn cũng định đợi khi Linh bảo Thiên cấp rơi vào tay mới giải quyết Lâm Động, nhưng trước đó mà chọc gậy bánh xe được hắn cũng là một thú tiêu khiển rất hay.

- Hai trăm vạn!

Lâm Động lại nói.

- Lâm Động đại ca!

Tô Nhu ở bên cạnh mắt đã ươn ướt, nàng trừng mắt nhìn Phong Thương, nếu không phải Tô Khôi ngăn lại thì nàng đã bảo Lâm Động từ bỏ cuộc tranh giành vô vị này rồi.

- Yên tâm, hai trăm Niết Bàn Đan mua Bình Hành Linh Quả không thiệt đâu.

Tiểu điêu bình thản nói, nhưng nhìn gương mặt hắn cũng có phần bực bội, hành động của Phong Thương quả thật đáng ghét!

- Hà hà, không hổ là người có được truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông, gia tài cũng hùng hậu lắm, ngươi đã thích thì lấy đi!

Nâng giá lên đến hai trăm vạn Phong Thương mới cười giễu cợt, nhún vai nói.

Lâm Động nhìn Phong Thương, một lát sau cũng khẽ cười, ném một túi Càn Khôn lên đài, Tống Tần bắt lấy, mở ra nhìn, khẽ gật đầu rồi búng tay, Bình Hành Linh Quả bay về phía Lâm Động.

- Hắn thật xấu xa!

Thấy Lâm Động đã cất linh quả đi, Tô Nhu vẫn bực tức nói. Chắc nàng rất bất mãn vì Phong Thương đã giở trò khiến Lâm Động phải tốn thêm một trăm vạn Niết Bàn Đan nữa.

- Yên tâm, rồi hắn sẽ phải trả lại cả gốc lẫn lãi!

Lâm Động mỉm cười, trong nụ cười ấy dường như có hàn ý, có thể thấy là Lâm Động cũng đã bị hành động gây rối của Phong Thương chọc giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận