Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 732: Ba huynh đệ tái ngộ


Bên ngoài Đạo Tông, nơi ven vùng ánh sáng của đại trận bảo hộ Tông phái bỗng có một làn sóng năng lượng truyền đến, hai thân ảnh xuất hiện đầy quỷ dị.

- Hì hì, không bị phát hiện!

Ứng Hoan Hoan ôm Thiên Hoàng Cầm đỏ rực, đôi mắt đầy mừng rỡ nhìn xung quanh, cười nói.

Khác với sự vui vẻ của Ứng Hoan Hoan, Lâm Động hơi nhíu mày. Hắn vốn cẩn thận nên thực sự khó lòng tin rằng bọn họ lấy đi được một món Linh bảo Thuần Nguyên rồi hiên ngang đi qua được các tầng phòng ngự nghiêm ngặt. Hơn nữa lại không bị bất cứ ai phát giác, lẽ nào mấy lão gia hỏa của Đạo Tông đều ngủ hết cả rồi chắc?

Hơn nữa, rõ ràng bọn họ không thể nào lại ngủ nướng được, vì thế Lâm Động không hề cho rằng hành động của bọn họ thật sự là thần không biết quỷ không hay. E là đã bị phát hiện từ lâu rồi, chỉ có điều không ai ngăn cản mà thôi…

Nghĩ thế Lâm Động cũng thầm thấy may mắn. May mà lần này kéo theo Ứng Hoan Hoan, có lẽ nhờ thân phận của nàng mà mấy lão gia hỏa của Đạo Tông mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Đương nhiên trong đó chắc chắn không thiếu được Ứng Huyền Tử!

Thầm thở ra một hơi, Lâm Động quay về phía Đạo Tông cung kính hành lễ một cái.

Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh thấy vậy thì khựng lại rồi lè lưỡi, chắc là đã hiểu điều gì đó.

Lâm Động hành lễ xong quay người lại, thân hình khẽ rung lên, đôi Long dực lập tức xuất hiện sau lưng, đôi cánh đập một cái gây nên một trận cuồng phong.

- Lại đây!

Ứng Hoan Hoan giơ hai tay về phía Ứng Hoan Hoan.

- Làm gì?

Ứng Hoan Hoan ôm lấy Thiên Hoàng Cầm, nghi hoặc tiến lại gần, rồi đôi mắt to của nàng có chút kinh hoảng khi thấy Lâm Động dùng hai tay ôm lấy eo mình.

Ứng Hoan Hoan giật bắn mình vì hành động đó của Lâm Động, đến khi hơi thở của hắn phả đến nàng mới sực tỉnh rồi vội vàng dùng Thiên Hoàng Cầm chắn trước người, mặt đỏ ửng nhìn Lâm Động.

- Tốc độ ta nhanh hơn nên đưa ngươi đi. Đạo Tông cách Sơn mạch Vạn Thú khá xa đấy…

Lâm Động nhìn nàng thiếu nữ mặt đỏ ửng, bất lực nói.

Ứng Hoan Hoan nhìn chăm chăm Lâm Động như muốn tìm xem liệu hắn có ý đồ gì xấu không, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện được điều gì, chỉ thấy sự bất lực trong mắt hắn.

- Ngươi dám làm gì là ta sẽ mang Thiên Hoàng Cầm về ngay đấy!

Ứng Hoan Hoan lẩm bẩm.

- Yên tâm, ta không có hứng thú với hoàng mao nha đầu đâu!

Lâm Động trợn mắt, rồi không nói gì thêm, ôm chặt lấy nàng, vỗ cánh biến thành quang ảnh bay đi.

- Cô nương à, cô tuổi chó đấy à, sao cắn người bừa bãi thế hả?



- Xem ngươi dám nói linh tinh không, ngươi mới là hoàng mao nha đầu ấy!

Quang ảnh bay đi xa, trên bầu trời vọng lại tiếng của nàng thiếu nữ.

o0o

Sơn mạch Vạn Thú tọa lạc tại phía Tây Nam của Đông Huyền Vực, cách Đạo Tông khoảng nửa tháng đi đường. Nhưng với tốc độ của Lâm Động hiện giờ thì chỉ cần chưa đến một tuần là vùng sơn mạch rộng lớn đó đã xuất hiện trong tầm mắt.

Nghe tên Vạn Thú là hiểu ý, ở đây tập trung rất nhiều Yêu thú. Tuy số lượng Yêu thú ở nơi đây không khủng bố bằng Yêu Vực, nhưng cũng có không ít Yêu thú thực lực cường hãn.

Nghe nói trong sơn mạch này có không ít Yêu thú Sinh Huyền Cảnh. Chúng đã có thể hóa thành hình người, có trí tuệ như con người, người thường không dám động vào chúng.

Càng gần Sơn mạch Vạn Thú, Lâm Động cũng cảm nhận được lạc ấn Yêu linh Tiểu điêu để lại bắt đầu có chấn động nhẹ.

Soạt!

Lâm Động cảm nhận được phương hướng mà lạc ấn Yêu linh truyền tới, rồi vỗ cánh bay về phía đó. Hơn chục phút sau hắn nheo mắt lại, thấy trên một đỉnh núi cách đó khá xa là hai thân ảnh quen thuộc đã cách biệt đã lâu.

- Đại ca!

Lâm Động còn chưa đáp xuống đỉnh núi thì một thân hình to lớn như tòa tháp vội vàng đứng dậy, giọng nói rền vang như sấm vọng tới.

Lâm Động đáp xuống đỉnh núi, để Ứng Hoan Hoan xuống, nhìn về phía trước là hai thân ảnh đang đứng. Người bên trái mặc thanh y, gương mặt tuấn mỹ nhưng vẫn dáng vẻ uể oải quen thuộc, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn tới Lâm Động vẫn nhìn thấy vẻ mừng rỡ từ trong mắt hắn.

Bên cạnh Tiểu điêu là Tiểu Viêm thân hình to lớn, rất có lực xung kích đối với thị giác. Trên thân thể hắn có thêm không ít vết thương ngang dọc. Mà những vết thương này cũng khiến Tiểu Viêm có thêm vài phần dữ tợn. Nếu hắn che giấu được nụ cười hồn hậu chỉ khi nhìn thấy Lâm Động mới có thì chắc chắn hắn sẽ cực kỳ uy mãnh!

- Ồ, không tệ, thực lực tăng lên không ít. Xem ra thời gian qua ở Đạo Tông cũng không phải uổng phí…

Tiểu điêu quét mắt nhìn Lâm Động, nhướng mày cười nói.

Lâm Động tiến lên trước nhìn Tiểu Viêm, ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc, vì hắn phát hiện khí tức của Tiểu Viêm có thể sánh ngang với cường giả Bát Nguyên Niết Bàn…

- Hắc hắc, Điêu gia đích thân dẫn dắt thì sẽ không yếu hơn ngươi đâu.

Tiểu điêu nhận ra vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Động, hắn cười nói với ngữ điệu đắc ý quen thuộc.

- Không tệ!

Lâm Động vỗ lên cánh tay Tiểu Viêm, gật đầu hài lòng. Xem ra để Tiểu Viêm đi theo Tiểu điêu là đúng đắn. Nếu ở lại Đạo Tông thì có lẽ Tiểu Viêm sẽ không đạt được mức này.

- Đều là nhờ có Nhị ca, huynh ấy đưa ta đi không ít nơi.

Tiểu Viêm gãi đầu, trước mặt Lâm Động, sự hung hăng lúc đối chiến khiến người ta phải lạnh gáy đã hoàn toàn biến mất mà chỉ còn lại sự ngây thơ. Tiểu điêu nhìn hắn mà ôm mặt thở dài, trong lòng cũng có chút không vui. Bình thường tuy Tiểu Viêm cũng nghe lời hắn nhưng chắc chắn không hề nhu thuận như với Lâm Động thế này.

Lâm Động cười cười, rồi mới nhìn Tiểu điêu ở bên cạnh, nói:

- Thực lực của ngươi hồi phục thế nào rồi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Đối phó với cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành có lẽ không vấn đề gì.

Tiểu điêu nhếch môi cười, bình thản nói.

- Sinh Huyền Cảnh Đại thành?

Lâm Động gật gù, có lẽ Trần Chân sư thúc cũng thuộc tầng thứ này. Xem ra thời gian qua thực lực Tiểu điêu hồi phục không ít.

- Nha đầu này là sao? Sao ngươi lại đem đến đây? Theo như ta nhớ thì hình như nàng ta nhìn ngươi không thuận mắt lắm cơ mà?

Tiểu điêu ngạc nhiên nhìn về Ứng Hoan Hoan phía sau Lâm Động, hắn vẫn còn nhớ thái độ của Ứng Hoan Hoan với Lâm Động lần ở chỗ Trạch Điện Thai.

Lâm Động nghiêng đầu nhìn Ứng Hoan Hoan, lúc này cô nàng cách bọn họ khá xa, chắc bị Tiểu điêu và thể tích to lớn của Tiểu Viêm dọa cho sợ hãi. Thấy thế hắn bật cười, bình thường trong Đạo Tông nàng ta trời không sợ đất không sợ, không ngờ vừa ra ngoài là nhát gan hơn nhiều.

Lâm Động gọi Ứng Hoan Hoan lại rồi giới thiệu. Khi biết nàng là con gái của Chưởng giáo Đạo Tông thì gương mặt Tiểu điêu rõ ràng rất kinh ngạc.

- Lần này đem được Thiên Hoàng Cầm đến là nhờ nàng ấy cả, nếu không thì đừng hòng!

Lâm Động nhún vai, nói.

- Hắc hắc, xem ra tiểu cô nương đối với ngươi rất tốt!

Tiểu điêu cười nói.

Ứng Hoan Hoan đỏ mặt rồi nhìn Tiểu điêu cười ngọt ngào. Điệu bộ đó thật trong sáng ngây thơ khiến Lâm Động trợn mắt, giả vờ cho ai nhìn chứ?

- Đem Thiên Hoàng Cầm đến là tốt rồi, như thế sẽ bớt được rất nhiều phiền phức. Bọn tiểu quái vật đáng chết đó, đợi Điêu gia ta phá Thiên Âm Trận của chúng xem ta sẽ xử lý chúng thế nào?

Tiểu điêu xoa xoa tay phấn khích nói.

- Nói xem rốt cuộc là thế nào đã. Mà thứ Tiểu Viêm phát hiện là gì vậy?

Lâm Động trợn mắt nhìn hắn rồi hỏi.

- Yên tâm, nó chắc chắn đáng để ngươi đến đây một chuyến!

- Cái gì vậy?

Lâm Động nhướng mày.

Tiểu điêu cười đắc ý, rồi mắt ánh lên vẻ thần bí, giọng nói được hạ thấp lặng lẽ truyền tới tai Lâm Động:

- Địa Tâm Dựng Thần Diên!

Năm chữ nhẹ nhàng lọt vào tai, đồng tử Lâm Động bỗng chốc co rút lại, Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh cũng không kìm được mà kêu lên kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận