Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 834: Huyền Nguyên Đan

Lục cục! Lục cục!
Đoàn xe đi về phía trước trong khu rừng rậm rạp, tiếng bánh xe cùng tiếng huyên náo vang ra xa xa.

Lâm Động đi phía cuối đoàn xe, hắn đã có hai ngày nghỉ ngơi tu luyện, thương thế cũng bình phục được không ít, vì vậy thực lực cũng hồi phục phần nào. Nhưng là người cẩn thận, hắn không muốn để lộ khi chưa hồi phục hoàn toàn để tránh rắc rối không cần thiết.

Trong hai ngày này, lúc nào Lâm Động cũng lẳng lặng đi theo đoàn xe, dù sao thì ngoài Cổ Nhã thỉnh thoảng nói chuyện với hắn ra thì những người khác cũng chẳng để tâm gì đến hắn. Phần lớn ánh mắt đều là sự thương hại và khinh thường của những đệ tử trẻ tuổi của Cổ gia mà thôi.

Trong khi đi, Lâm Động cũng nhìn thấy không ít đoàn người từ khắp các hướng đổ về sâu trong Huyền Linh Đảo. Rõ ràng mục tiêu của bọn họ cũng chính là Sinh Sinh Huyền Linh Quả kia

Trong số đó Lâm Động cũng phát hiện ra những người có thực lực không tầm thường, nhất thời âm thầm tặc lưỡi. Thực lực tổng thể của Loạn Ma Hải đúng là mạnh hơn Đông Huyền Vực rất nhiều, những người xuất hiện đều có thực lực không tầm thường, hơn nữa sát khí cũng rất đậm đặc, rõ ràng đã trải qua không ít cuộc chiến sinh tử.

- Lâm Động đại ca đã đói bụng chưa?

Khi Lâm Động còn đang đảo mắt nhìn xung quanh, Cổ Nhã bỗng xuất hiện ở bên cạnh, đưa tới một miếng thịt sấy khô, nói.

Lâm Động mỉm cười nhận lấy, cắn một miếng, hơi do dự một chút rồi mới nói:

- Cổ Nhã, loại đan hoàn hôm qua muội cho ta có còn không?

Hôm qua Cổ Nhã có đưa cho Lâm Động một vài viên đan dược, không chỉ có lượng lớn nguyên lực mà còn có một chút Sinh Khí nữa, rất có hiệu quả cho việc trị thương của Lâm Động.

- Hửm? Lâm Động đại ca muốn nói đến Huyền Nguyên Đan á? Loại đan dược này chỉ là một loại đan dược thăng cấp từ Niết Bàn Đan mà thôi, chỉ có nhiều năng lượng hơn, hơn nữa trong Niết Bàn Đan có Niết Bàn Khí, còn trong Huyền Nguyên Đan thì có thêm Sinh Khí. Muốn mua đồ vật gì ở Loạn Ma Hải đều nhất định phải có Huyền Nguyên Đan.

Cổ Nhã hơi khựng lại một chút rồi mới nói.

- Vậy à?

Lâm Động cũng không thấy lạ, dù sao thì tiền bạc phổ thông đối với các cường giả tu luyện không có tác dụng gì lắm, chỉ có những thứ đan dược này mới được tất cả mọi người đều công nhận.

- Muội chỉ có hơn năm trăm viên Huyền Nguyên Đan, nếu Lâm Động đại ca muốn dùng, thì huynh cứ cầm đi!

Cổ Nhã lấy ra một cái túi Càn Khôn nhỏ, đỏ mặt nói.

Lâm Động thấy Cổ Nhã đỏ mặt, nhất thời có chút cảm xúc phức tạp. Có thể coi đây là lần đầu tiên hắn gặp một người lương thiện mà đơn thuần như thế này. Năm trăm viên Huyền Nguyên Đan có lẽ không phải gia tài gì lớn, nhưng đối với một người bình thường cũng có sức hấp dẫn không nhỏ. Nhưng cô nàng này lại thấy ngại ngùng trước số lượng quá ít ỏi ấy!

- Cảm ơn muội!

Có điều Lâm Động cũng không làm ra vẻ, lúc này đúng là hắn rất cần Huyền Nguyên Đan để phục hồi thực lực, vì thế hắn không khách khí mà nhận lấy, trong lòng âm thầm khắc ghi ân tình này.

- Cổ Nhã, Huyền Nguyên Đan mà Cổ gia chúng ta phát hàng tháng không phải dùng cho việc này!

Thế nhưng khi Lâm Động nhận túi Càn Khôn thì một tiếng quát từ phía trước vọng lại. Lâm Động ngẩng đầu lên, đã thấy Cổ Anh trên người mặc hồng y, sắc mặt lạnh băng nhìn hắn.

Cổ Nhã cũng giật nảy mình vì tiếng quát của Cổ Anh, nàng khẽ đỏ mặt nói:

- Đây là Huyền Nguyên Đan của muội, muội muốn dùng thế nào thì dùng, hơn nữa Lâm Động đại ca cũng không phải kẻ xấu!



- Muội dám cãi ta sao?

Cổ Anh thấy Cổ Nhã thường ngày nghe lời lại dám phản bác lại, gương mặt phẫn nộ vung tay về phía Cổ Nhã.

Bốp!

Bàn tay nàng ta vừa mới đi được nửa đường thì đã bị một bàn tay khác chặn lại, sắc mặt Lâm Động tối sầm lại nhìn nữ tử hung hăng đó, ngữ khí cũng âm u hơn:

- Cùng là đệ tử Cổ gia, ngươi cũng hơi thiếu giáo dưỡng đó!

- Đồ bỏ đi như ngươi cũng dám chửi ta thiếu giáo dưỡng?

Gương mặt Cổ Anh tím tái lại, rõ ràng là lần đầu tiên bị người khác giáo huấn như vậy.

Một số đệ tử Cổ gia ở xung quanh cũng tiến lại, nhìn Lâm Động với vẻ mặt không thiện cảm.

- Các ngươi đang làm gì vậy?

Động tĩnh phía này đã đánh động tới Cổ Yên ở đằng trước. Nàng ta khẽ bay lại, quát lớn.

- Cổ Yên tỷ, hắn lừa lấy Huyền Nguyên Đan của Cổ Nhã, hắn nhất định không phải người tốt!

Cổ Anh vội vàng nói.

- Không phải, là tự muội đưa cho Lâm Động đại ca!

Cổ Nhã nghe vậy vội giải thích.

- Muội!

Vẻ mặt Cổ Anh đầy giận dữ.

- Đủ rồi!

Sắc mặt Cổ Yên tối sầm lại, quát cả hai người. Sau đó nàng ta quay sang nhìn Lâm Động, nhíu mày hỏi:

- Ngươi cần Huyền Nguyên Đan của Cổ Nhã để làm gì?

- Trị thương!

Lâm Động bình thản nói.

- Thương thế của ngươi không thể hồi phục được, cho dù có dùng Huyền Nguyên Đan cũng vô ích thôi!

Cổ Yên cau mày, nói.

- Ta tự có cách của ta!

Lâm Động bình tĩnh nói, cũng không giải thích gì nhiều hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Cứ cho ngươi trị khỏi thương thế rồi thì sao? Lẽ nào lại bay được lên trời?

Cổ Anh cười lạnh, nhưng vừa dứt lời thì nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Lâm Động, lời nói ngay cửa miệng cũng phải nuốt về. Nhưng rồi ngay lập tức thẹn quá hóa giận, định quát lên thì bị Cổ Yên ngăn lại.

- Hy vọng là ngươi không có ý xấu! Cổ Nhã tính tình lương thiện, ngươi đừng lừa nó, nếu không ta không tha cho ngươi đâu!

Cổ Yên nhìn chằm chằm vào Lâm Động, rồi không nói gì thêm, phẩy tay cho mọi người giải tán.

Cổ Anh gườm gườm nhìn Lâm Động một cái rồi mới hậm hực bỏ đi.

Lâm Động bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó, khi mọi người tản đi hết hắn mới vỗ đầu Cổ Nhã, định an ủi mấy câu thì bỗng quay đầu đi nhìn về phía xa. Ở đó, trên sườn núi bỗng nhiên xuất hiện một đoàn người rất đông, bọn chúng đang nhìn về hướng này.

- Là người của Ngụy gia, không ngờ bọn chúng cũng đến đây!

Khi Lâm Động phát hiện đoàn người đó, xung quanh rất nhanh cũng xôn xao, một vài đệ tử Cổ gia cau mày lại.

- Những kẻ đó là ai?

Lâm Động nhìn về phía trước, đứng hàng đầu tiên là một nam tử mặc lục y, đôi mắt thâm sâu, gương mặt tuy có nụ cười ôn hòa nhưng lại tỏa ra một thứ hàn ý lạnh lẽo.

- Kia là người đứng đầu đoàn người Ngụy gia, Ngụy Tùng, khá nổi danh trong số các đệ tử trẻ tuổi của Ngụy gia. Nghe nói cũng sắp trở thành cường giả Sinh Huyền Cảnh!

Cổ Nhã có phần căng thẳng nói.

- Cổ gia bọn muội và Ngụy gia từ trước tới giờ đều bất hòa, không ngờ lần này bọn chúng cũng đến Huyền Linh Đảo!

Lâm Động khẽ gật đầu, ánh mắt tập trung lên người Ngụy Tùng, một lúc sau trong lòng bỗng rung lên một cái, ánh mắt nhìn ra đằng sau Ngụy Tùng. Ở đó là một nhân ảnh bao quanh bởi hắc y. Nhìn bề ngoài hắn không chút nổi bật, nhưng Lâm Động lại cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ phát ra từ trên người hắn.

- Ha ha, thật tình cờ, không ngờ lại gặp được Cổ Yên cô nương ở đây!

Ngụy Tùng cười lớn một tiếng, nhìn Cổ Yên nói.

Cổ Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi nói:

- Các ngươi cũng biết tin nhanh thật, đã đến được đây rồi! Nhưng Cổ gia ta không nhường Sinh Sinh Huyền Linh Quả cho các ngươi đâu!

- Cổ Yên cô nương thật thẳng thắn a!

Ngụy Tùng cười cười, hai tay thu lại vào trong tay áo, nhìn Cổ Yên đầy thâm ý:

- Nếu đã vậy thì chúng ta phải xem bản lĩnh của mỗi người rồi. Ngoài ra, nhắc nhở Cổ Yên cô nương một chút, Huyền Linh Đảo buổi tối có rất nhiều Yêu thú, phải cẩn thận một chút a!

Vừa dứt lời, Ngụy Tùng bật cười lớn, ánh mắt lóe lên hàn quang, vung tay áo lên dẫn đoàn người bỏ đi,

Khi bọn Ngụy Tùng rời đi, sắc mặt đám đệ tử Cổ gia đều rất khó coi.

Lâm Động nhìn theo bóng dáng bọn Ngụy Tùng, cặp mày nhíu lại, xem ra đi theo những người này cũng không phải an toàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận