Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 626: Tranh đoạt không gian


Hắc vân dày dặc đang cuộn trào vô cùng quỷ dị, cuối cùng lan tỏa mù mịt khắp bầu trời, trận thế khiến người ta phải kinh hãi.

Đỉnh núi Bách Triều Sơn cũng vì cảnh tượng này mà náo động, những ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc không ngừng quét lên bầu trời.

Lâm Động cau mày nhìn bầu trời đầy mây đen. Hắn có thể cảm nhận được một thứ sức mạnh đáng sợ tỏa từ trong đó. Ánh mắt hắn lấp lánh rồi nhanh chóng nhìn về đỉnh núi phía dưới.

Khi Lâm Động nhìn xuống, Tiểu điêu, Tiểu Viêm và Tô Nhu lập tức bay lên, ngay cả bọn Liễu Bạch cũng tiến lại gần, thần sắc căng thẳng, hiển nhiên cũng bị chấn động bởi cảnh tượng quỷ dị kia.

- Xem ra bọn chúng muốn động thủ rồi, tính sao đây?

Tiểu điêu nhìn bầu trời, khẽ nói.

Lâm Động gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Cứ rút về xem sao đã, cuộc tranh đấu ở tầng thứ này, chúng ta không nhúng tay vào được đâu. Trên kia còn cường giả của các Tông phái siêu cấp tọa trấn, hơn nữa không gian này là địa bàn chung của những Tông phái siêu cấp Đông Huyền Vực này, muốn cướp đi không phải chuyện dễ dàng đâu. Nếu động tĩnh quá lớn, chắc chắn sẽ kinh động đến các Tông phái siêu cấp. Đến lúc đó, bất luận bọn chúng có lai lịch thế nào thì cũng khó làm càn!

- Lâm Động huynh biết chúng sao?

Bọn Liễu Bạch nghe vậy kinh ngạc hỏi. Rõ ràng bọn họ không thể ngờ lại có kẻ muốn tranh đoạt Chiến trường Viễn Cổ với các Tông phái siêu cấp.

- Ừm, ta từng vô tình phát hiện ra chúng, sau đó còn bị truy sát, giao đấu mấy lần!

Lâm Động khẽ gật đầu, hiển nhiên hắn cũng chẳng muốn che giấu điều gì, dù sau chuyện cũng đã xảy ra rồi.

Hắn nói rất đơn giản, nhưng Liễu Bạch và Diêm Sâm nghe mà trong lòng đầy kinh ngạc. Những kẻ kia dám khiêu chiến Tông phái siêu cấp thì chắc chắn lai lịch không tầm thường. Vậy mà Lâm Động có thể bình an sống đến bây giờ sau khi giao đấu với chúng. Thật là kinh người!

Uỳnh!

Hắc vân lan tràn trên không trung, một lúc sau bỗng vỡ ra một khe hở, hắc quang bắn xuống, mười mấy thân ảnh bao phủ bởi hắc quang chầm chậm ngưng tụ trên không trung.

Khi hơn chục thân ảnh đó xuất hiện, nguyên lực thiên địa cũng trở nên sôi sục, một thứ sức mạnh vô hình đáng sợ tỏa ra từ thân thể bọn chúng, áp lực đó khiến không ít người có cảm giác không thể động đậy được chút nào!

- Thực lực thật đáng sợ!

Mọi người trên đỉnh núi đều cảm nhận được áp lực ấy, sắc mặt đầy kinh hãi. Chỉ với áp lực từ nguyên lực mà đã chấn áp được thế này, rốt cuộc những kẻ kia là loại biến thái từ đâu ra vậy?

- Hừ!

Vẻ mặt tám cường giả các Tông phái siêu cấp lạnh lùng, hừ một tiếng, nguyên lực hùng hồn bùng phát chống lại nguyên lực của đối phương.

- Tưởng là ai, thì ra lại là đám Tây Huyền Vực các ngươi. Các ngươi lá gan cũng không nhỏ nhỉ? Không chỉ xâm nhập Đông Huyền Vực mà còn dám ra tay tại đây!

Lưu Thông nhìn những bóng người kia, cười lạnh.

- Ha ha, thì ra là Lưu Thông, Chấp sự Nguyên Môn!

Kẻ đứng đầu trong hơn chục hắc ảnh kia cười lớn, hắc quang trên đầu tiêu biến, lộ ra gương mặt một người trung niên đang cười.

- Trịnh Chung?

Lưu Thông vừa nhìn thấy hắn đã nhíu mày lại, nói:

- Các ngươi dám gây rối Bách Triều Đại Chiến của Đông Huyền Vực bọn ta, rốt cuộc vì mục đích gì?



- Cũng không có gì, Tây Huyền Vực bọn ta rất có hứng thú với Chiến trường Viễn Cổ này. Các ngươi chiếm nhiều năm như vậy cũng nên đến lượt bọn ta rồi!

Người tên Trịnh Chung kia cười cười, giọng nói hắn vang lên như sấm dường như có một thứ sức mạnh quỷ dị.

- Quả nhiên ngươi vẫn chưa nản lòng. Không gian này đã được xác định thuộc về Đông Huyền Vực bọn ta. Dựa vào mấy người các ngươi mà muốn đoạt đi sao? Giờ chỉ cần ta phát tin tức này ra, mấy người các ngươi đừng hòng ai sống mà quay về!

Lưu Thông cười lạnh nói.

- Nếu đã động thủ rồi thì đương nhiên ta cũng đã nghĩ đến điều đó. Lưu Thông, lẽ nào ngươi tưởng ngươi có thể phát tin tức ra khỏi đây sao?

Trịnh Chung cười quái dị.

Nghe thế, ánh mắt Lưu Thông nhất thời lạnh đi, búng tay một cái, một đạo kim quang bắn ra định xuyên qua hư không.

- Dùng Nguyên thần truyền tin sao?

Thấy thế, Trịnh Chung cười quái dị, hai tay khoanh lại trước ngực chẳng hề có ý ngăn cản.

Khi đạo kim quang sắp vào biến không gian hư vô thì trong nơi ấy bỗng nhiên xuất hiện một vòng phù văn màu đen to lớn đánh bật đạo kim quang kia trở lại.

Thấy vậy, sắc mặt các cường giả Tông phái siêu cấp bao gồm cả Lưu Thông đều thay đổi. Cường giả đến từ Hồng Hoang Điện cũng tung ra một quyền, sức mạnh đáng sợ hình thành nơi nắm đấm khiến cả không gian cũng méo mó. Nhưng ngay lúc ấy, rất nhiều hoa văn màu đen kỳ lạ như mạng nhện xuất hiện trong hư không, chặn đứng nắm đấm của hắn lại!

- Ha ha, lần này để lấy được Chiến trường Viễn Cổ, bọn ta đã dùng cả Phong Thiên Đại Trận. Yên tâm, động tĩnh ở đây sẽ không bị tông phái của các ngươi phát hiện ra đâu. Mà các lão quái vật của Đông Huyền Vực bọn ngươi đương nhiên cũng bị người của Tây Huyền Vực bọn ta cầm chân rồi!

Trịnh Chung cười lạnh nói.

- Phong Thiên Đại Trận?

Nghe thế, bọn Lưu Thông, thậm chí cả lão nhân Đạo Tông cũng giật mình một cái.

- Bảo vật đó mà các ngươi cũng đem ra dùng, xem ra Tây Huyền Vực các ngươi cũng chịu bỏ sức nhỉ?

Lão nhân nhíu mày, nói.

- Ha ha, chẳng còn cách nào khác, Chiến trường Viễn Cổ là một nơi rất tốt, truyền thừa vô số, muốn bọn ta từ bỏ cũng không dễ đâu!

Trịnh Chung cười nói.

- Chỉ cần bọn ta lập trận pháp trong không gian này là các cường giả có năng lực ở Tây Huyền Vực sẽ có thể truyền tống được toàn bộ không gian này về đến Tây Huyền Vực!

- Những người ở đây chắc chính là các thiên tài mà đám Tông phái siêu cấp các ngươi vất vả tuyển chọn sao? Ha ha, cũng tốt, tiện thể đem hết đi luôn. Nếu nương nhờ Tây Huyền Vực bọn ta thì các ngươi cũng sẽ có đãi ngộ không tệ. Đương nhiên, nếu không theo thì sẽ thành nô lệ cho chúng ta cũng không tệ.

Trịnh Chung nhìn những người trên đỉnh núi, lời nói ra khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều kịch biến.

- Là người của Tây Huyền Vực!

Sắc mặt Liễu Bạch tối sầm lại, nghiến răng nói. Vương triều của bọn họ đều ở Đông Huyền Vực, nếu bị bắt đến Tây Huyền Vực thì hiển nhiên là mất hết sự tôn nghiêm.

Xung quang Liễu Bạch, sắc mặt các thiên tài từ các Vương triều khác cũng vô cùng khó coi. Ánh mắt thậm chí có chút kinh hoàng. Bọn họ rất hiểu nếu bị bắt tới Tây Huyền Vực thì sẽ thê lương đến mức nào, gần như chẳng khác nào nô lệ.

Lão nhân Đạo Tông cũng hơi cau mày, nhưng không hề thất sắc. Ông nhìn bọn Trịnh Chung rồi cụp mắt xuống, nói:

- Các ngươi chuẩn bị cũng chu đáo thật. Nhưng các ngươi tự tin sẽ lập được trận pháp trước mặt bọn ta sao?

- Tám người lão phu có lẽ không đến mức dễ bị coi thường thế đâu nhỉ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tuy bọn người đến từ Tây Huyền Vực rất có khí thế, nhưng rõ ràng chúng vẫn chưa đến mức không thể chống lại được. Thiết nghĩ chúng cũng không dám cho quá nhiều cường giả xâm nhập vào đây, nếu không chắc cũng khó làm được đến mức không chút động tĩnh như thế này.

- Ha ha, Ngộ Đạo lão nhân của Đạo Tông, ai dám coi thường chứ?

Trịnh Chung cười lớn, ánh mắt dừng ở trên người vị lão nhân Đạo Tông, sâu trong mắt có chút dè chừng. Sắc thái này của hắn hoàn toàn không có khi đối mặt với Lưu Thông. Xem ra Trịnh Chung thật sự không dám xem nhẹ lão nhân Đạo Tông này.

- Giao đấu với các ngươi đúng là phiền phức, vì thế ta cũng không định làm như vậy. Chỉ cần tạm thời giữ chân các ngươi lại là được!

Trịnh Chung nhún vai, cười đầy nham hiểm.

- Giữ chân bọn ta? Chỉ e ngươi không có bản lĩnh đó!

Lưu Thông cười lạnh.

- Nếu ngươi nghĩ thế thì e là nhầm rồi!

Sắc mặt Trịnh Chung trở nên quỷ dị, bàn tay vung lên kết ấn nhanh như chớp.

- Phong Thiên Đại Trận, Không Gian Phong Tỏa!

Ngay khi Trịnh Chung hét lên, mười mấy cường giả phía sau chợt cười quái dị, đồng thời biến hóa thủ ấn.

Uỳnh uỳnh!

Thủ ấn của chúng biến đổi, bầu trời lập tức chấn động, hư không vỡ ra, từng chùm hắc quang bắn tới, biến thành một đạo phù văn khổng lồ. Phù văn lan tỏa, tựa một cái nhà lao chớp mắt đã phong tỏa tám người lão nhân Đạo Tông ở bên trong!

Bùm bùm bùm!

Phong tỏa vừa hình thành, bên trong lập tức bùng phát những đạo năng lượng đáng sợ, khiến cả phù văn rung chuyển dữ dội.

- Hừ, tuy không giết được các ngươi, nhưng nhờ Phong Thiên Đại Trận giữ chân các ngươi thì dễ thôi!

Trịnh Chung cười lạnh, vẫy tay:

- Tăng cường trận đồ phong tỏa!

- Vâng!

Nghe mệnh lệnh của hắn, hơn chục cường giả phía sau lập tức đáp lại, toàn lực tăng cường trận đồ để giữ chân bọn người lão nhân.

- Tào Vũ, Thường Uy, bố trí trận pháp! Bọn ta phải giữ chân chúng, tạm thời không thể phân tâm. Giao trận pháp lại cho các nugơi!

Trịnh Chung ngẩng đầu hét lên với đám mây đen.

- Nếu kẻ nào dám ngăn cản, giết hết không cần hỏi!

Khi nói câu này, Trịnh Chung nhìn về bọn Lâm Động với ánh mắt âm hiểm.

- Vâng!

Vừa dứt lời, bên trong mây đen truyền ra tiếng đáp lại, rồi mấy chục đạo hắc ảnh cùng nguyên lực kinh người từ trong đó bay ra.

Lâm Động nhìn qua mấy chục thân ảnh với khí tức kinh người kia, rồi hắn nhìn tập trung vào thân ảnh quen thuộc phía trước, đó chính là Tử Linh Tướng mà trước đây không lâu đã giao đấu với hắn!

Lúc này, sắc mặt của tất cả các cường giả có mặt trên đỉnh núi đều trở nên khó coi, cục diện này có phần không hay rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận