Vũ Động Càn Khôn

Chương 319: Tuyệt cảnh

Khắp sơn mạch lúc này đều trở nên sôi trào. Vô số ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Lâm Động phóng vào trong Huyền Âm Giản. Loại hành vi này quả thực chính là tự tìm tử lộ.

- Tên điên này, tiến vào Huyền Âm Giản ắt phải chết không thể nghi ngờ!

- Tên này được lắm, cho dù có chết cũng không chịu đem bảo vật trả lại cho Âm Khôi Tông.

- Đằng Sát chỉ e sẽ tức giận đến mức nổi cơn tam bành rồi.

Vô số tiếng nghị luận khe khẽ truyền ra, khiến cho bầu trời vang lên tiếng rì rầm không ngừng. Hành động của Lâm Động quả thật nằm ngoài dự kiến của mọi người, ai cũng không ngờ sau một hồi chống cự, Lâm Động lại lựa chọn con đường chết này.

- Hỗn trướng, ngươi dám!

Nhìn Lâm Động lao vào trong Huyền Âm Giản, khuôn mặt Đằng Sát hiển nhiên ngẩn ra. Chỉ có điều sau đó trong mắt lại lóe lên cơn giận dữ điên cuồng. Tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời. Lúc này, Đằng Sát rốt cuộc đã không nhịn được mà thất thố.

Huyền Âm Giản đó là tử địa, nếu như Lâm Động thật sự đi vào thì cho dù có chết ở bên trong thì bảo vật cũng sẽ thất lạc ở trong đó. Đây tuyệt đối là cục diện mà Đằng Sát không muốn nhìn thấy.

- Phốc xuy!

Giận dữ và kinh hoảng tràn ngập trong lòng Đằng Sát. Hắn vừa muốn cử động thì sắc mặt đột nhiên đỏ lên, sau đó phun ra một ngụm máu tươi trước mặt đông đảo những ánh mắt kinh hãi của mọi người.

- Trời ạ! Đằng Sát không ngờ lại bị thương?

- Là vết thương lúc trước do Lâm Động tạo thành. Thực lực hắn thật khủng khiếp, vũ kỹ Tạo Hóa Cảnh thật đáng sợ! Ngay cả Đằng Sát cảnh giới Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng bị đánh trọng thương!

Nghe thấy vô số tiếng xôn xao kinh thán vang lên, sắc mặt Đằng Sát trở nên cực kỳ âm trầm. Hắn chùi vết máu bên khóe miệng đi, vừa rồi cứng chọi cứng với Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ của Lâm Động, hắn quả thật đã bị trọng thương, chỉ có điều mạnh mẽ nhịn xuống mà thôi. Thế nhưng hành động điên cuồng vừa rồi của Lâm Động khiến hắn nổi giận không thể kìm chế, vết thương vì vậy cũng tái phát.

Trên bầu trời, sắc mặt Mộ Lôi và Võ Tông ngưng trọng nhìn một màn này, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều phát hiện ra sự chấn động trong mắt đối phương. Hiện nay cho dù hai người bọn họ liên thủ cũng rất khó có thể đánh bị thương Đằng Sát, không nghĩ rằng Lâm Động lại có thể đánh hắn bị thương như vậy, năng lực của tên tiểu tử này quả thực đáng sợ!

- Ngăn hắn lại cho ta!

Phun một ngụm máu tươi ra, Đằng Sát cũng bất chấp tất cả, thanh âm rít gào, gần như là gầm một tiếng thê lương. Chuyện phát sinh hôm nay quả thực khiến cho hắn kích động muốn sụp đổ.

Tập hợp toàn bộ lực lượng của Âm Khôi Tông, không chỉ không phá giải thành công phong ấn, ngược lại còn ở trước mắt của mọi người bị đoạt mất bảo vật. Hơn nữa càng khiến cho hắn điên cuồng chính là bảo vật cuối cùng lại bị chính Lâm Động cướp đi.

Đương nhiên, đối với chuyện Lâm Động xông vào Huyền Âm Giản, loại điên cuồng này đã biến thành tuyệt vọng. Một khi người đã tiến vào Huyền Âm Giản, như vậy chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Quan trọng nhất là bảo vật cũng sẽ mất tung tích, hết thảy mọi chuyện đã làm đều trở thành công cốc.

Nghe thấy Đằng Sát điên cuồng gào thét, cường giả Âm Khôi Tông cũng vội vàng lao đi. Chỉ có điều, lúc này Lâm Động đã không chút chùn bước, tiến vào khoảng không trên Huyền Âm Giản. Cuối cùng ở trước mắt bọn họ, hắn đã xông thẳng vào trong Huyền Âm Giản, chỉ trong chốc lát đã biến mất ở trong đó.

- Đằng Sát, chỉ cần Lâm Động ta lần này không chết, nhất định sẽ bắt Âm Khôi Tông ngươi phải trả một cái nợ máu thật lớn!

Lúc Lâm Động biến mất trong bóng tối của Huyền Âm Giản, một tiếng gầm như dã thú từ trong bóng đêm truyền đi, cuối cùng vang vọng khắp bầu trời.

- Hỗn đản! Các ngươi là những tên phế vật!

Nhìn thấy Lâm Động biến mất trong Huyền Âm Giản, Đằng Sát nhất thời tức giận đến nổi cơn tam bành, hai mắt đỏ rực, giống như một con bạc liều mạng đã thua sạch tất cả.

Nhìn thấy Đằng Sát tức giận đến mức mất đi lý trí, đám cường giả của Âm Khôi Tông cũng thấp thỏm không dám lên tiếng. Bọn họ chỉ dám đứng ở bên cạnh Huyền Âm Giản, nhìn Huyền Âm Giản tối như mực. Ở bên trong có vô số đạo hàn khí Địa Sát tràn ra, hình thành một loại khí lưu cuồng loạn đủ để cắt xé cường giả Tạo Hóa Cảnh. Lâm Động lúc này nhảy vào trong đó chỉ sợ đã bị nghiền thành thịt vụn rồi.

Sau một hồi gào thét thất thố, Đằng Sát rốt cuộc cũng dần bình tĩnh lại, sắc mặt âm trầm lơ lửng ở bên ngoài Huyền Âm Giản. Ánh mắt hắn lóe lên nhìn hàn khí cuồng loạn đang gào thét ở trong đó, sau một hồi chần chừ rốt cuộc vẫn không dám tiến vào. Sự hung hiểm của Huyền Âm Giản, hắn là người rõ ràng nhất.

- Tông chủ, Lâm Động lúc này chỉ e đã chết ở trong đó.

Nhìn thấy Đằng Sát đã bình tĩnh lại một chút, hai vị Tả Hữu Trưởng lão mới dám cẩn thận nói.

- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Sắc mặt Đằng Sát âm hàn giống như muốn cắn người, cực kỳ đáng sợ.

Nghe thấy vậy, Tả Hữu Trưởng lão không khỏi thầm cười khổ một tiếng. Xông vào Huyền Âm Giản, muốn còn xác là chuyện không tưởng nổi.

- Triệu tập toàn bộ nhân thủ, dọc theo bên ngoài Huyền Âm Giản tìm kiếm từng tấc đất. Hàn khí Địa Sát ở trong Huyền Âm Giản mặc dù hung lệ, nhưng ở trên bảo vật có tồn tại phong ấn, tất nhiên sẽ không hề hư tổn gì, canh giữ bên ngoài có lẽ có thể tìm được.

Đằng Sát hiển nhiên cũng hiểu rằng lời này có chút ngây thơ, lập tức hít một hơi thật sâu, u ám nói.

- Rõ!

Nghe vậy, Tả Hữu Trưởng lão vội vàng đáp. Hiện nay cũng chỉ có thể làm như vậy, Lâm Động dám liều chết xông vào Huyền Âm Giản thập tử vô sinh, nhưng bọn hắn cũng không có can đảm đó.

- Đúng là tiện nghi cho tên tiểu súc sinh này!

Ánh mắt Đằng Sát âm lệ nhìn vào trong Huyền Âm Giản, nghiến răng nói. Rồi sau đó vung tay áo lên, mang theo sự không cam lòng xoay người rời đi.

Mà khi Đằng Sát rời đi, nơi này lại trở nên hỗn loạn. Cường giả ở khắp nơi xung quanh ánh mắt chợt lóe lên, cũng không có lập tức rời đi, ngược lại đáp xuống, kết thành đội dọc theo bên ngoài Huyền Âm Giản tìm kiếm. Hiển nhiên bọn họ cũng ôm suy nghĩ giống như Đằng Sát, muốn thử một chút vận may, ở bên ngoài tìm được bảo vật.

Một đêm đại chiến kinh thiên, rốt cuộc thì Lâm Động vẫn xông vào Huyền Âm Giản. Tuyệt cảnh rượt đuổi cuối cùng cũng kết thúc, chỉ có điều khiến cho không ít người có chút tiếc nuối chính là cuối cùng vẫn không thể biết bảo vật thần bí đó đến tột cùng là gì. Nhưng may là từ tràng đại chiến vô cùng kịch liệt lúc tối cũng đủ khiến cho bọn họ cảm thấy chuyện này không phải giả.

Mà rất hiển nhiên, sau tối hôm qua tên tuổi của Lâm Động đã hoàn toàn chấn động cả quận Đại Hoang. Lấy sức một người chống lại cả Âm Khôi Tông, hơn nữa còn chính diện giao thủ với Đằng Sát cảnh giới Tạo Hóa Cảnh đại thành, đem Đằng Sát đánh cho trọng thương.

Chiến tích rực rỡ này đủ để Lâm Động chân chính tiến vào trong hàng ngũ cường giả đỉnh phong tại quận Đại Hoang.

Thậm chí so sánh với những cường giả đỉnh phong nổi danh hiển hách trong quận Đại Hoang như Đằng Sát, Mộ Lôi, Võ Tông cũng không hề thua kém.

Trận chiến tối nay hoàn toàn khiến cho quận Đại Hoang nhớ kỹ cái tên này, cũng nhớ kỹ thân ảnh trẻ tuổi mà kiệt ngạo này.

Mà khi cả Sơn mạch Huyền Âm rơi vào hỗn loạn thì tình huống của Lâm Động lúc này cũng cực kỳ tồi tệ.

Sau khi tiến vào Huyền Âm Giản, hắn cũng hiểu được rõ ràng nơi này tại sao lại trở thành tuyệt địa mà vô số cường giả nghe tên mà phải biến sắc. Từng đạo hàn khí Địa Sát ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng. Mỗi một đạo hàn khí Địa Sát đều tương đương với công kích của cường giả Tạo Hóa Cảnh, va chạm mãnh liệt như vậy đã tạo thành khí lưu cuồng loạn vô cùng đáng sợ.

Nguyên lực hộ thể ở bên ngoài thân thể của Lâm Động gần như chỉ chống đỡ được ba đạo hàn khí Địa Sát thì đã bị chấn tan tành. Hàn khí Địa Sát đánh lên thân thể hắn giống như Linh bảo Cao cấp sắc bén cắt vào, trực tiếp để lại vết thương trên cơ thể Lâm Động, lưu lại từng đạo vết máu. Ngắn ngủi chỉ trong vài phút đồng hồ mà thân thể của hắn gần như đã bị máu tươi bao trùm.

Tiểu Viêm chấn động huyết dực, điên cuồng muốn bảo vệ Lâm Động. Thế nhưng mặc dù lân phiến huyết sắc che kín thân thể nó vẫn như cũ bị vô số đạo hàn khí cắt xé, tiếng gầm thê lương khuếch tán trong bóng đêm.

Bên trong Huyền Âm Giản vô cùng tối, Lâm Động căn bản không nhìn thấy phương hướng gì, chỉ có thể chạy loạn xạ. Nhưng chạy loạn xạ như vậy ở trong Huyền Âm Giản không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, bởi vậy hắn cũng không kiên trì được lâu, một người một thú bị từng đạo hàn khí Địa Sát to lớn cắt trúng.

- Phốc xuy!

Va chạm trong chốc lát, Lâm Động trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi ra ngoài. Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể phảng phất như đều dịch chuyển vị trí. Hơn nữa khiến cho sắc mặt Lâm Động kịch biến đó chính là hắn và Tiểu Viêm bị khí lưu cuồng loạn xé rách, còn bị phân tách ra. Một người một thú biến mất trong bóng đêm, rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh đối phương nữa.

- Tiểu Viêm!

Nhìn Tiểu Viêm bị dòng khí lưu cuồng loạn cắt xé, khóe mắt Lâm Động như muốn nứt ra. Còn không đợi hắn tiến đến thì một đạo khí lưu cuồng loạn đã đánh đến. Huyền Hoàng Địa Giáp trên người rốt cuộc cũng không chịu nổi, ầm một tiếng, trực tiếp vỡ tan!

- Phốc xuy!

Trên cơ thể lưu lại một đạo vết thương lớn, Lâm Động phun ra một ngụm máu tươi. Đối mặt với khí lưu cuồng loạn hàn khí Địa Sát không thể chống đỡ này, thần trí của hắn cuối cùng cũng trở nên mơ hồ.

Ong ong!

Thế nhưng lúc mà thần trí của Lâm Động sắp rơi vào bóng tối thì đột nhiên có tiếng vù vù kỳ dị vang lên. Rồi sau đó, quang mang màu trắng ôn hòa chậm rãi từ trong lòng bàn tay lan ra, hóa thành một cái kén ánh sáng, đem thân thể hắn bao bọc ở bên trong.

Mà kén ánh sáng này nhìn như yếu nhược, chỉ có điều hàn khí Địa Sát mà ngay cả cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng không thể chống đỡ đánh sâu vào, thì cái kén ánh sáng cũng chỉ rung động một chút mà thôi.

Dưới sự che chở của cái kén ánh sáng, thân hình Lâm Động cũng chậm rãi rơi xuống, cuối cùng dần biến mất trong bóng tối vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận