Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 442: Đa tạ đã nhường!


Ánh tịch dương đỏ tựa máu, bên ngoài Lôi Nham Cốc, không khí vì những lời của Hoa Vân mà ngưng đọng lại và nóng dần lên.

Hoa Vân lơ lửng trên không trung, hai tay chắp sau lưng vô cùng tiêu sái, khí độ đó cũng khiến người khác không thể không cảm thán, cường giả Niết Bàn Cảnh quả nhiên tự tin hơn người.

Sau khi Hoa Vân nhận lời, cuộc đánh cuộc chính thức có hiệu lực, vì thế mà sắc mặt không ít người Dương Thành đều tái xám. Có lẽ họ nghĩ cuộc đánh cuộc này vốn là trò cười, Lâm Động giết được cường giả Bán Bộ Niết Bàn đúng là khiến họ kinh ngạc nhưng đáng tiếc là Bán Bộ Niết Bàn và Niết Bàn Cảnh lại có khoảng cách quá xa vời.

Lăng Chí và Liễu Nguyên nhìn nhau, đều chỉ có thể khẽ thở dài, giờ có nói gì cũng muộn rồi. Họ thực sự rất đau đầu, nếu lát Lâm Động thua thì họ sẽ thật sự phải ngoan ngoãn rời khỏi đây sao?

Cứ nghĩ đến điều đó là hai người Lăng Chí lại có phần không cam tâm. Liễu Nguyên thì càng thấy hối hận, biết thế thì đã không lôi Lâm Động ra…

Có điều, bất luận giờ họ nghĩ gì đi nữa thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó mà nhìn.

Khi Hoa Vân đi ra, ánh mắt Lâm Động cũng dần trở nên chăm chú, hắn bỏ qua hết những thanh âm xáo động xung quanh, hắn cũng không để tâm sự hoài nghi của mọi người. Nhìn từ một góc độ nào đó, hắn ra mặt cũng là có ý định lợi dụng người Dương Thành để gây hỗn loạn, tính ra thì cũng là đôi bên cùng có lợi.

- Đến đi, ta rất hiếu kỳ với thực lực Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, rốt cuộc ngươi có tư cách gì để đánh cược? Có điều, bất luận kết quả cuối cùng thế nào thì dũng khí của ngươi cũng không tệ.

Hoa Vân phẩy tay áo, nửa cười nửa không nhìn Lâm Động, dường như đang đợi xem trò cười.

Gương mặt Lâm Động tĩnh như mặt hồ lặng sóng, không hề có chút căng thẳng nào. Hắn nhìn Hoa Vân, thân thể khẽ rung lên, nguyên lực trong cơ thể ngay lúc đó cơ hồ được thúc động đến mức tối đa. Đồng thời một luồng lực thôn phệ trào dâng, nguyên khí thiên địa quanh người cuộn trào, cuối cùng ngưng tụ trên khoảng không phía trên Lâm Động.

Bầu trời dường như trong nháy mắt đã tối sầm lại, người Dương Thành cảm nhận được sự khác thường của nguyên khí thiên địa sững người rồi nét mặt xám xịt dần tan đi.

- Đúng là có bản lĩnh!

Mắt Hoa Vân ánh lên sự kinh ngạc, lấy nguyên khí thiên địa dùng cho mình, đây là việc mà chỉ cường giả Niết Bàn Cảnh mới làm được, nhưng không ngờ Lâm Động chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong mà lại có bản lĩnh này. Xem ra vũ kỹ mà hắn thi triển không tệ.

- Uỳnh uỳnh!

Một luồng nguyên lực cuồng bạo không ngừng lan tỏa từ trong người Lâm Động, cuối cùng biến thành một đạo quang trụ chói lòa bắn lên từ đỉnh đầu hắn.

Quang trụ bắn lên dường như muốn xé tan cả hư vô. Đúng lúc đó, hai mắt Lâm Động lóe lên một tia kim sắc, ngón tay hắn chầm chậm đưa ra điểm vào không trung.

Ầm ầm!

Khi ngón tay Lâm Động điểm một cái, da thịt trên cánh tay hắn rung lên dữ dội, ánh kim quang tựa như một dòng dịch thể lưu chuyển với tốc độ chóng mặt không ngừng cường hóa cơ thể Lâm Động.

Một cái điểm tay chưa được dùng hết mà không khí đã nổ tung, mái tóc đen của Lâm Động bay phấp phới, y bào phát ra từng tiếng phần phật, thậm chí trên trời còn có mây đen kéo đến.

Nhìn cảnh tượng dị thường này, rất nhiều người trong đó có cả Liễu Nguyên và Lăng Chí đều vô cùng kinh ngạc.



- Được!

Hoa Vân nhìn thấy thế, ánh mắt tóe lửa, sự giễu cợt đã tan biến đi nhiều. Thân thể Hoa Vân rung lên, toàn thân dâng tràn nguyên lực, mơ hồ trong luồng nguyên lực còn có sự lạnh lẽo đến thấu xương.

- Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, Ngũ Chỉ Động Càn Khôn!

Cuối cùng Lâm Động cũng điểm một ngón tay trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người. Cũng chính vào khoảnh khắc đó, từ trong cánh tay hắn phát ra những thanh âm trầm nho nhỏ, tiếp đó ánh kim quang lưu chuyển ngày một nhanh. Lần này Lâm Động đã thi triển chỉ thứ năm của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, nếu không phải đã tu luyện Tiểu Niết Bàn Kim Thân thì e là cánh tay của hắn đã bị nổ tan tành rồi.

Ầm!

Nhưng cũng may sức mạnh cuồng bạo đó Lâm Động cuối cùng cũng chịu đựng được. Trong bầu hư không bị quang trụ xé tan bỗng tỏa ra một luồng sức mạnh đáng sợ, rồi một ngón tay cổ lão, khổng lồ tựa như đến từ thời Viễn Cổ bỗng xuất hiện lơ lửng giữa bầu trời.

Ngón tay cổ lão xuất hiện lúc này được bao quanh bởi vô số những đạo phù văn màu xám phức tạp. Hơn nữa lần này cái cảm giác thiếu hụt gì đó đã mất đi, cũng có nghĩa là Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ lần này không phải chỉ là nửa chỉ mà đã là một chỉ hoàn chỉnh!

Ầm ầm ầm!

Ngón tay khổng lổ lơ lửng trên không trung, nguyên khí xung quanh nó sôi sục, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng nổ trầm thấp. Một luồng sức mạnh khiến người ta phải tê dại cả da đầu nhất thời cuộn trào, tất cả những người đang chứng kiến cảnh này khuôn mặt đều biến sắc.

- Làm sao có thể?

Liễu Nguyên và Lăng Chí ở phía sau đều há hốc mồm nhìn, nhìn sức mạnh như thế, bon họ biết nếu chiêu này mà công kích họ thì dù có đỡ được cũng phải trả một cái giá rất đắt!

Họ thật sự không thể tin nổi, vũ kỹ lớn mạnh nhường này lại được thi triển bởi một cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong!

Phía sau Lăng Chí không xa, Hải Sa cũng kinh hãi nhìn cảnh tượng đó. Những ý niệm oán hận cũng vào lúc này đã biến mất, đối thủ thế này căn bản hắn không thể động vào!

Ánh kim quang dưới da Lâm Động lưu chuyển, thậm chí đến lông trên người cũng dựng đứng lên. Đây là lần đầu tiên hắn thi triển hoàn toàn chỉ thứ năm của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, uy lực này ngay bản thân Lâm Động cũng thấy kinh ngạc.

- Đi!

Hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sắc lạnh, Lâm Động rất muốn đích thân thể nghiệm cường giả Niết Bàn Cảnh rốt cuộc lợi hại thế nào. Thế là cánh tay hắn rung lên, ngón tay khổng lồ kia xé rách hư không xuất hiện phía trên đầu Hoa Vân rồi ấn mạnh xuống.

Rắc!

Nháy mắt, dường như cả không gian đều bị tách ra, mơ hồ còn có tiếng nứt vỡ truyền ra.

Trong mắt Hoa Vân hiện lên hình ảnh ngón tay khổng lồ, gương mặt vốn đầy vẻ giễu cợt lúc này đã xuất hiện sự nặng nề. Rồi lập tức nguyên lực băng hàn cuộn trào, nhanh chóng hấp thụ nguyên khí thiên địa, với một tốc độ kinh người ngưng tụ quanh người Hoa Vân một ngọn băng sơn màu đen.

- Ma Cực Băng Sơn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Băng sơn với một màu đen tuyền tỏa ra một cảm giác vững chắc không gì lay chuyển nổi.

Ngón tay khổng lồ thì tựa như nộ hỏa của thiên thần từ một nơi hư vô xa xôi rơi xuống, với thanh thế kinh người, trước bao nhiêu con người đang nhìn không chớp mắt, ngón tay hung hăng oanh kích ngọn băng sơn.

Sự va chạm này giống như hai thiên thể lao vào nhau từ hai hướng, vào thời khắc va chạm xảy ra tất cả mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tai đều bị chấn động đến đau đớn.

Rắc rắc!

Nhưng dù tai có bị đau đớn thì mắt vẫn nhìn chăm chăm về nơi xảy ra va chạm, rồi một thanh âm rẹt rẹt rất nhỏ vang lên.

Ô Mặc ở phía sau, đồng tử co rút lại. Hắn có thể nhìn thấy trên ngọn băng sơn kia đã xuất hiện những đường nứt.

Ầm!

Vết nứt ngày một lan rộng, chỉ nháy mắt đã lan tỏa ra khắp ngọn núi, cuối cùng ngọn băng sơn khổng lồ trước bao ánh mắt kinh hoàng nổ tung thành từng mảnh.

- Phụt!

Băng sơn nổ tung, ánh kim quang chói lòa bắn ra, một đạo thân ảnh được bao quanh bởi ánh kim quang, nhìn thì thấy dường như có dòng dịch thể kim sắc đang chảy khắp cơ thể tạo cảm giác vững chắc không gì lay chuyển được.

- Niết Bàn Kim Thân!

Nhìn thân ảnh được bao bọc bởi kim quang, trong đoàn người Dương Thành bỗng có người kêu lên, hiển nhiên không thể ngờ Hoa Vân lại bị ép đến mức phải thi triển Niết Bàn Kim Thân!

Uỳnh!

Thân ảnh kim sắc nắm chặt nắm đấm rồi tung quyền, giống như một ngôi sao băng kim sắc oanh kích ngón tay khổng lồ kia, kình phong bạo phát, chỉ thấy ngón tay khổng lồ bị đẩy lùi đồng thời cũng dần vỡ tan.

Ầm ầm!

Ngón tay vỡ dần từng chút một, tuy uy lực Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ rất mạnh nhưng dù sao thực lực Lâm Động mới chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, còn Hoa Vân đã là cường giả Niết Bàn Cảnh thật sự. Vì thế muốn dựa vào một chiêu này mà giành ưu thế thì hiển nhiên là không dễ. Nhưng cũng may là mục đích của hắn đã đạt được!

Lâm Động lơ lửng trên không, khí huyết trong cơ thể dâng tràn, toàn thân nóng rực, ánh mắt gắn chặt vào thân ảnh ở phía xa. Hoa Vân lúc này tóc đã bị chấn động bật tung xõa xuống vai, mơ hồ dường như còn thấy được sự thảm hại.

Hơn nữa tất cả mọi người đều đã nhìn thấy Hoa Vân lúc này đã không còn ở vị trí cũ nữa. Vụ va chạm vừa rồi đã đẩy hắn lùi sau đến mấy chục trượng mới chặn đứng được sức mạnh đáng sợ kia.

Thắng thua đã phân định rõ ràng!

- Đa tạ đã nhường!

Lâm Động nhìn Hoa Vân đang nghiến chặt răng, rồi ôm quyền nói. Giọng nói bình tĩnh nhưng lại mang trong nó sự uy hiếp truyền tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận