Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 636: Lai lịch


Trong không gian hắc ám, thân thể Lăng Thanh Trúc đang bay tới bỗng nhiên khựng người lại, sự lạnh lùng từ trước đến giờ trong mắt vào lúc này đã được thay thế bằng một vẻ khó tin nồng đậm!

Biểu hiện hiếm gặp đó hiện lên trong mắt Lăng Thanh Trúc chỉ vì một cái tên vừa mới được nhắc đến: Lâm Động!

Một cái tên rất bình thường nhưng lúc này lại khiến tâm cảnh tĩnh lặng như mặt hồ của Lăng Thanh Trúc dấy lên những gợn sóng dao động.

Nàng mãi mãi không thể quên được chuyện đã xảy ra ở Vương triều Đại Viêm vào bốn năm trước.

Gần bốn năm nay, nàng đã cất giấu chuyện đó tận sâu trong đáy lòng của mình, cả con người tên Lâm Động kia cũng được nàng chôn giấu trong tim, định để thời gian dần xóa nhòa!

Thế nhưng vào lúc này mọi thứ đã được đánh thức chỉ vì một cái tên. Tất cả cảnh tượng bốn năm về trước một lần nữa hiện lên rõ ràng trong ký ức…

Sau chuyện xảy ra năm đó, dù với tính cách của Lăng Thanh Trúc, trong lòng cũng vì sự xấu hổ và giận dữ mà từng nảy sinh sát ý. Nàng đã từng muốn giết chết Lâm Động để chuyện này mãi mãi biến mất…

Nhưng cuối cùng nàng đã không làm vậy! Có lẽ vì nàng động lòng vì sự cố chấp của Lâm Động khi đối mặt với Lâm Lang Thiên, kẻ lúc đó mạnh hơn mình nhiều lần, cũng có lẽ vì nàng vốn là người lương thiện, cũng có thể vì những nguyên nhân khác mà nàng không biết!

Cuối cùng nàng cũng tha cho Lâm Động, hơn nữa còn ra tay cứu hắn từ tay Vương Viêm nữa. Trong lúc cứu người đó có lẽ cũng chỉ mình nàng mới hiểu được tâm trạng của mình lúc đó phức tạp đến mức nào!

Lăng Thanh Trúc nhớ hồi đó trên đỉnh núi, gương mặt non trẻ kia mặc dù có chút thảm hại nhưng đôi mắt sáng ngời đã nói với mình, hắn sẽ vượt qua Lâm Lang Thiên, hơn nữa sẽ lại đứng trước mặt nàng mà nói với giọng cực kỳ lưu manh rằng, nữ nhân đã từng ngủ cùng ta, mãi mãi sẽ thuộc về ta!

Lúc ấy Lăng Thanh Trúc đã phủ định lời nói của hắn, vì nàng rất rõ ràng thực lực Lâm Động lúc đó yêu đuối đến mức nào. Khoảng cách giữa nàng và hắn quá xa vời, nàng là người của Tông phái siêu cấp, còn hắn chỉ là người thuộc Phân gia một Gia tộc của một Vương triều Hạ cấp!

Hai người gần như không cùng thuộc một thế giới, nếu không có bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ mãi mãi không bao giờ có điểm chung!

Những lời này, lúc ấy Lăng Thanh Trúc không hề nói ra, có lẽ nàng chỉ cười cho qua với một thiếu niên nói những lời hùng hồn đó trước mặt mình, coi như sự bồng bột của tuổi trẻ.

Lăng Thanh Trúc cho rằng khi nàng rời khỏi Vương triều Đại Viêm, thì chuyện này sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong ký ức. Có lẽ sau này nàng sẽ không bao giờ đặt chân đến cái Vương triều này nữa, mọi người cũng như việc ở đây cũng sẽ chôn chặt trong nàng!

Kể cả người thiếu niên mang tên Lâm Động!

Những điều này đều là nàng thầm tự cho là như vậy, cho đến khi cái tên ấy một lần nữa vang lên bên tai nàng mới nhận ra rằng, những ký ức đã được chôn chặt ấy vẫn còn in hằn sâu sắc trong lòng mình như vậy!

Gã thiếu niên từng vô cùng yếu ớt trước mặt nàng, gã thiếu niên từng vô cùng thảm hại trước mặt Lâm Lang Thiên, gã thiếu niên từng bị Vương Viêm ép cho liên tiếp gặp nguy hiểm… cuối cùng đã thực sự ra khỏi Vương triều Đại Viêm nhỏ bé, đồng thời nổi trội trong Bách Triều Đại Chiến.



Mọi việc hắn từng nói với nàng, hắn đã thực hiện được hết.

Gương mặt đằng sau tấm sa nhung trên mặt khẽ động, Lăng Thanh Trúc khẽ cắn môi một cái, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp. Nàng có thể tưởng tượng được, Lâm Động với xuất thân từ Vương triều Hạ cấp, để đạt đến mức này đã phải nỗ lực và trả giá nhiều đến mức nào!

Sự ngoan cố đã từng khiến nàng cảm động dường như không hề thay đổi!

- Thanh Trúc sư tỷ, tỷ sao vậy?

Những nữ tử bay theo phía sau bỗng khựng người lại bởi vì Lăng Thanh Trúc phía trước bỗng nhiên dừng lại, một người trong đó thận trọng hỏi.

Lăng Thanh Trúc ngẩng đầu lên, hít vào một hơi khí lạnh để cái lạnh lẽo áp chế sự xao động trong lòng.

- Không có gì!

Lăng Thanh Trúc khẽ đáp, nàng ngoảnh lại sau nhìn về những thân ảnh vô cùng quen thuộc đó, một lúc sau mới thu lại ánh mắt, những ngón tay thon dài hơi nắm lại, rồi nhanh chóng biến thành lưu quang bay đi mất.

- Lâm Động, ngươi đến được đây đúng là khiến ta bất ngờ! Nhưng đến đây rồi ngươi sẽ càng hiểu hơn về khoảng cách giữa chúng ta. Ta không coi thường ngươi, đến được đây đủ để chứng minh tiềm lực của ngươi rồi! Chỉ là, mới có như vậy, ngươi vẫn chưa đủ tư cách nói câu đó với ta!

- Ngươi là nam nhân đầu tiên chiếm hữu cơ thể ta. Nếu có bản lĩnh thì hãy để mình trở thành nam nhân cuối cùng chiếm hữu ta đi! Nhưng muốn chinh phục được tâm hồn của Lăng Thanh Trúc ta, không phải dễ đâu!

- Hy vọng lần sau gặp lại ở Đại chiến Huyền Vực, ngươi sẽ có tư cách thật sự nói với ta câu đó. Đến lúc đó bất luận hậu quả thế nào thì ít nhất dũng khí của ngươi cũng khiến ta thích ngươi!

- Đi thôi!

o0o

Trên đỉnh Bách Triều Sơn, Lâm Động nhìn về hướng Lăng Thanh Trúc biến mất, khẽ mím môi, tâm trạng xao động cũng dần bình tĩnh hơn. Hắn cũng không vội, đã đến được Đông Huyền Vực rồi thì trước sau gì chắc chắn bọn họ sẽ gặp lại nhau!

- Thực lực của Lăng Thanh Trúc hiện giờ rất mạnh!

Tiểu điêu uể oải nói:

- Theo cảm ứng của ta, có lẽ nàng ta đã là Niết Bàn Cảnh đỉnh phong, chỉ còn một bước rất nhỏ là lên Sinh Tử Huyền Cảnh rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Niết Bàn Cảnh đỉnh phong?

Ánh mắt Lâm Động ngưng trọng, trong lòng không khỏi cảm thán. Thật không hổ là thiên kiêu chi nữ, chỉ trong gần bốn năm ngắn ngủi mà thực lực đã tiến bộ kinh khủng như vậy. Tốc độ ấy đến hắn cũng cảm thấy kinh ngạc!

- Hắc hắc, ta thấy nếu ngươi chinh phục được nữ nhân như vậy, chắc chắn sẽ rất có cả giác thành tựu!

Tiểu điêu vỗ vai Lâm Động, nở nụ cười tinh quái.

Lâm Động trợn mắt nhìn hắn.

- Sao, Lâm Động huynh có ý với Lăng Thanh Trúc à?

Khi Lâm Động và Tiểu điêu nói chuyện thì hiển nhiên Liễu Bạch cũng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Động, bèn cười nói.

- Huynh biết nàng ấy à?

Lâm Động ngạc nhiên.

- Hầy, Lăng Thanh Trúc của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, ở Đông Huyền Vực này có ai mà không biết? Nàng ta là đệ tử chân truyền của Cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung, địa vị bất phàm, dung mạo tuyệt thế, không biết bao nhiêu thiên tài của các Tông phái siêu cấp đều để ý. Nhưng đáng tiếc là chưa ai gỡ được tấm màn che kia để chiêm ngưỡng dung nhan của nàng ta.

Liễu Bạch cười.

Lâm Động gãi gãi mũi ngượng ngùng, ánh mắt có phần cổ quái, hắn không chỉ từng nhìn thấy dung nhan hoàn mỹ của Lăng Thanh Trúc mà thậm chí còn…

Cứ nghĩ đến chuyện hoang đường đó là Lâm Động lại nóng người. Đối với nam nhân mà nói, trên thế gian này có lẽ chẳng có việc gì có cảm giác thành tựu hơn việc chinh phục được một nữ tử bình thường vô cùng lạnh lùng cao quý.

Đương nhiên chuyện đó Lâm Động sẽ không ngốc nghếch mà nói ra. Tuy hiện giờ hắn đã là Quán quân trong Bách Triều Đại Chiến nhưng nếu so sánh với các đệ tử chân truyền của các Tông phái siêu cấp thì vẫn còn khoảng cách rất lớn. Nói ra sợ là sẽ khiến những người đang theo đuổi Lăng Thanh Trúc sẽ truy sát hắn mất!

- Thì ra là người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung!

Có điều, từ Liễu Bạch, Lâm Động cũng nghe ra được lai lịch của Lăng Thanh Trúc. Hắn không ngờ nàng lại là người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Như vậy thì tính ra hắn cũng có duyên phận không nhỏ với Tông phái này. Nhớ năm đó ở Vương triều Đại Viêm, hắn còn nhận được một bộ vũ kỹ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung từ trong tay một lão giả ma y thần bí.

Nghĩ đến đây Lâm Động không kìm được bật cười. Hắn vươn vai, lại nhìn về hướng Lăng Thanh Trúc biến mất, trong lòng trào dâng một niềm mong đợi.

Lăng Thanh Trúc, nếu lần sau chúng ta gặp lại thì nàng phải cẩn thận đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận