Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 778: Không gian quỷ dị


Khi bay vào trong vùng không gian bị biến dạng, hắn có thể cảm nhận được một sức nóng vô cùng cuồng bạo ở không khí xung quanh, nhiệt độ ấy dường như đốt cháy cả cơ thể hắn.

- Hừ!

Nhưng sự thay đổi trong cơ thể không hề khiến Lâm Động hốt hoảng, tuy sức nóng ấy rất cuồng bạo, nhưng hắn đã có sự chuẩn bị nên cũng không phiền phức gì lắm. Trong lòng hắn khẽ động, nguyên lực hùng hồn bùng nổ áp chế hết cái nóng đó.

Ngay khi áp chế được nhiệt độ trong cơ thể, hắn bỗng nhận ra không gian xung quanh có dấu hiệu hỗn loạn. Vội ngẩng đầu lên, hắn rất kinh ngạc nhận ra những người xung quanh cùng vào Phần Thiên Cổ Tàng với hắn như Ứng Tiếu Tiếu đã biến mất!

Ánh mắt nhanh chóng hiện lên sự cảnh giác, nguyên lực vận chuyển trong cơ thể, hắn bắt đầu nhìn xung quanh.

Trước mắt hắn không phải quần thể cổ điện như trong tưởng tượng mà là một vùng đại địa đỏ rực. Trên đại địa là nhiệt khí bùng cháy khiến không gian trở nên méo mó.

- Đây chính là Phần Thiên Cổ Tàng sao?

Lâm Động chau mày nhìn vùng đại địa đỏ rực như dòng dung nham, rồi chầm chậm đáp xuống. Khi chân vừa chạm đất, một luồng khí nóng bỏng lập tức xâm nhập cơ thể, nó dường như khiến hắn cũng trở nên nóng nảy hơn!

Lâm Động lập tức nhận ra sự thay đổi, tức thời hắn dùng Thôn Phệ Tổ Phù, thôn phệ hết những luồng khí nóng bỏng xâm nhập vào thân thể kia.

- Có gì đó không ổn!

Lâm Động lẩm bẩm, hắn nhìn một vòng vùng đại địa, ở đây ngoài hắn ra chẳng còn bất cứ ai nữa! Mà trước đó có không ít người đã vào đây rồi. Xem ra Phần Thiên Cổ Tàng không hề đơn giản, những người muốn vào đây tìm bảo vật có lẽ sẽ thất vọng rồi!

- Nếu đã đến rồi thì phải xem xem Phần Thiên Cổ Tàng ngươi giở trò gì?

Lâm Động nhìn xung quanh rồi cười, nhấc chân đi.

Theo từng bước đi, hắn có thể nhìn thấy trên vùng đại địa này có vô số những khe nứt lớn nhỏ, cảm tưởng như nơi đây đã diễn ra vô vàn trận đại chiến vậy. Ở đây còn có một số món vũ khí vỡ thành từng mảnh vụn, tỏa ra một sự hoang tàn lạnh lẽo.

- Dường như ở đây từng có đại chiến!

Đi được mười mấy phút, hắn chau mày, những dấu vết trên mặt đât khiến hắn biết chắc chắn ở đây từng có trận kịch chiến.

- Đây là khảo nghiệm của Phần Thiên Cổ Tàng sao?

Cũng trong khoảng thời gian đó, Lâm Động phát hiện dường như không gian này lan tỏa một luồng khí tức khiến con người trở nên nóng nảy lạ thường. Nhưng với Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù mà nói thì không gây bất cứ rắc rối gì được.

- Không biết Ứng Hoan Hoan, Thanh Đàn bọn họ thế nào rồi?

Đi không mục đích một lúc, hắn mím môi, trong đầu nghĩ.

Soạt soạt!



Khi Lâm Động đang suy nghĩ thì ở xa phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ. Hắn vội ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trong gió cát có một thân ảnh nhỏ nhắn có vẻ hơi thảm hại đi ra.

- Thanh Đàn?

Nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc đó, Lâm Động thoáng khựng người, rồi mừng rỡ kêu lên.

- Lâm Động ca!

Thân ảnh đó cũng nhìn thấy Lâm Động, nhất thời gương mặt đầy vẻ mừng rỡ nhanh chóng chạy lại.

Lâm Động nhìn Thanh Đàn đang chạy vội tới, gương mặt cũng nở nụ cười. Nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua một chút rồi đông cứng lại. Vì hắn nhìn thấy trong tay Thanh Đàn có ánh lên hàn quang!

Vút!

Con dao găm mang theo hàn quang lạnh lẽo vẽ nên một đường cong rồi đâm thẳng về phía cổ họng Lâm Động. Đúng vào khoảnh khắc sắp đâm vào mục tiêu thì sắc mặt Lâm Động tối lại, chưởng phong với kình lực hùng hồn đánh lên người Thanh Đàn kia.

Binh!

Một âm thanh trầm đục vang lên, Thanh Đàn nhất thời bay ngược ra phía sau, nhưng khi chạm đất thì nổ tung biến thành một làn khí đỏ định chui xuống mặt đất!

Nhưng Lâm Động đã nhanh chân tiến lại, khi nó sắp chui xuống đất, quang mang thôn phệ bắn ra từ đầu ngón tay hắn kết lại thành tấm lưới bao trùm lấy nó!

Luồng khí đỏ rực kia va đập điên cuồng trong tấm lưới muốn chui ra, nhưng sức mạnh càng ngày càng yếu đi!

Lâm Động lạnh lùng nhìn đám khí đang yếu dần kia. Hắn có thể cảm nhận được nó không hề có linh trí, thứ này rất quỷ dị!

Phụt!

Lâm Động trầm tư, rồi bóp tan đám khí đỏ kia. Ngẩng đầu lên nhìn không gian đỏ rực, đại địa vốn bình thường lúc này dường như đã trở nên quỷ dị hơn.

- Đây… rốt cuộc là nơi nào?

Lâm Động tối sầm mặt lại, nơi này quá kỳ lạ!

- Bị giữ chân rồi!

Lâm Động lẩm bẩm, ánh mắt lóe hàn quang rồi tiếp tục tiến về phía trước. Hắn muốn xem rốt cuộc nơi quái quỷ này muốn làm gì?

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Động vẫn đi trong không gian đó. Và không ngoài dự đoán của hắn, sau Thanh Đàn là Ứng Hoan Hoan, Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm… lần lượt hiện thân, chỉ có điều mỗi lần xuất hiện là bọn họ lại công kích Lâm Động. Tuy không gây thương thế cho hắn nhưng lại khiến hắn dần dần có tà hỏa. Nơi đáng ghét này dường như đang phục chế những người hắn quen biết để ra tay với hắn!

Binh!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Một lần nữa đánh tan thân ảnh ngụy trang, sắc mặt hắn tối tăm lạ thường. Những thứ này cứ liên tiếp hiện ra, đánh mãi không hết!

- Còn nữa sao?

Đánh tan thân ảnh đó, Lâm Động bỗng ngẩng đầu lên. Ở không gian biến dạng cách đó không xa, lại có một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện. Một lúc sau hắn cũng nhìn rõ, rồi cơ mặt hắn co giật, vì người lần này xuất hiện là Lăng Thanh Trúc!

- Vẫn không chịu thôi sao?

Lâm Động tối sầm mặt, thân ảnh bay ra, một quyền tung ra kình phong cuồng bạo đánh thẳng về thân ảnh vừa xuất hiện kia.

Thân ảnh đó vừa xuất hiện thì thấy bị công kích, rõ ràng hơi sững người rồi khẽ đạp lên hoa sen, di động theo bộ pháp huyền diệu tránh chưởng phong!

- Ủa?

Thấy công kích của mình bị tránh thoát, lần này Lâm Động ngạc nhiên rồi cười khảy:

- Trí tuệ ngày càng cao rồi!

Vừa dứt lời thì hắn đã đến gần thân ảnh đó, ở cự ly này hắn có thể nhìn thấy gương mặt Lăng Thanh Trúc dưới lớp mạng che mặt, thậm chí cả hàng lông mày khẽ chau lại cũng lọt vào tầm mắt hắn.

Uỳnh!

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Lâm Động ra tay, chưởng phong mạnh mẽ không chút khách khí đánh mạnh về phía Lăng Thanh Trúc kia.

Khi thấy Lâm Động liên tục công kích mình, gương mặt Lăng Thanh Trúc hiện lên sự phẫn nộ, tay giơ lên đem theo nguyên lực hùng hồn tiếp chiêu của Lâm Động!

Bùm!

Nguyên lực hùng hồn bùng nổ, mặt đất cũng bị nứt toác, Lâm Động cũng không kịp trở tay lùi liền mười mấy bước. Sắc mặt Lâm Động đầy vẻ kinh ngạc, sao lần này nó lại mạnh đến vậy?

- Ngươi làm cái gì vậy?

Khi ấy, thân ảnh kia cũng khẽ chau mày, quát lên giận dữ.

- Ngươi biết nói?

Lâm Động sững người, rồi dường như hiểu ra, sắc mặt trở nên khó coi:

- Ngươi là Lăng Thanh Trúc thật à?

Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động đầy vẻ khó hiểu, rồi khẽ gật đầu.

Thấy vậy Lâm Động trở nên lúng túng, chắc là hắn đã mất mặt lắm rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận