Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 1170: Cửu Phong

Biến cố này vượt ngoài sự dự liệu của mọi người, thậm chí ngay mấy người Lâm Động và Chúc Lê đại trưởng lão sắc mặt cũng kịch biến, tốc độ của thân ảnh đó quả thực quá nhanh, ngay họ cũng chỉ nhìn thấy một vệt sáng lướt qua không trung.
Vệt hắc quang đó lướt qua không gian rồi xuất hiện phía trước Thôn Phệ Thiên Thi, nhưng ngay khi hắn định tránh sang bên thì hắc quang tụ lại trên thân thể Thôn Phệ Thiên Thi, trường đao chém chéo xuống, trên lưỡi đao cuộn trào thôn phệ lực.

Rắc.

Đao quang chém xuống nhanh như chớp, hắc ảnh kia run lên một chút, rồi tiếng y phục rách vang lên, nhờ có Thôn Phệ Thiên Thi ra tay mà hắc ảnh kia đã hoàn toàn lộ diện trước mặt mọi người.

Đó là một nam tử thân hình cao ráo, nhìn khá trẻ, tóc óng ánh, đôi mắt cũng đẹp, chỉ có điều gương mặt lạnh lùng như băng, dường như không có chút cảm xúc gì.

Lúc này hắn đang giơ bàn tay ra, ánh sáng hoa lệ tụ lại trong lòng bàn tay chặn đứng đao quang chém nhằm vào cổ họng mình. Chỉ có điều tay hắn lúc này hơi run run.

- Thái Thượng trưởng lão?

Cường giả Cửu Phụng tộc ở phía sau nhìn thấy nam tử này thì đều sững sờ, không kìm được kêu lên thất thanh.

- Thái thượng trưởng lão?

Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng, nam tử thần bí đây lại là Thái Thượng trưởng lão của Cửu Phụng tộc, lẽ nào hắn vẫn nấp trong những người này của Cửu Phụng tộc?

- Cửu Phong Thái trưởng lão của Cửu Phụng tộc?

Liễu Thanh, Chúc Lê có phần thất sắc nhìn nam tử đó, ánh mắt lay động.

- Không ngờ Cửu Phụng tộc các ngươi lại mời cả Thái Thượng trưởng lão ra mặt.

- Lạ thật, không gian này cường giả Luân Hồi Cảnh không thể vào mà.

Côn Uyên trầm giọng nói.

- Luân Hồi Cảnh?

Lâm Động nghe thế tim run lên, người kia lại là cường giả Luân Hồi Cảnh?

- Hà hà, đúng là cường giả Luân Hồi Cảnh không vào được, nhưng chỉ cần áp chế thực lực xuống Chuyển Luân Cảnh là được thôi.

Nghe Côn Uyên nói, vị Thái Thượng trưởng lão Cửu Phong kia cười nhạt, nói.

- Áp chế xuống Chuyển Luân Cảnh?

Chúc Lê chau mày:

- Thực lực có thể áp chế, nhưng dao động Luân Hồi riêng có của cường giả Luân Hồi thì không thể che giấu được…

- Vừa hay tộc ta có một món dị bảo có thể che giấu khí tức của ta.

- Cửu Phụng tộc các ngươi đúng là da mặt dày thật. Cường giả Luân Hồi Cảnh tộc ta đều tuân theo quy tắc không ra tay, chỉ có ngươi không biết xấu hổ xông và. Lẽ nào ngươi cũng nhắm vào truyền thừa của Thôn Phệ Chủ?

Liễu Thanh nhếch mép, cười khảy.

- Cường giả tộc các ngươi thì liên quan gì đến ta?

Cửu Phong cười nhạt:

- Hơn nữa, các ngươi không có bảo bối che giấu khí tức, nếu không e là cũng động thủ rồi.

Liễu Thanh hừ lạnh một tiếng, rõ ràng rất khinh thường thủ đoạn của Cửu Phụng tộc.

- Cửu Phong Thái Thượng trưởng lão, ngươi áp chế thực lực, vậy nghĩa là cùng lắm ngươi chỉ tương đương bọn ta. Hà hà, thứ kia không dễ vào được đâu.

Chúc Lê đại trưởng lão cười, nói.

- Cũng chưa chắc.

Cửu Phong nheo mắt, rồi ánh sáng chói lòa bùng phát từ cơ thể hắn, chỉ thấy cơ thể hắn bỗng trở nên hư ảo, ánh sáng ngưng tụ, có thêm ba thân ảnh giống hệt nhau hiện ra bên cạnh hắn.

Ba thân ảnh này hoàn toàn giống nhau, đến khí tức cũng hệt như bản thể. Không ít cường giả thấy thế đều giật mình.

- Cửu Phụng Phân Liệt Thuật?

Bọn Liễu Thanh thấy thế, đồng tử lập tức co nhỏ lại.



Cửu Phong dùng chiêu này, chỉ thấy hắn vung tay lên, bốn thân ảnh xáo trộn với nhau thật khó phân biện rồi lao vút tới Thôn Phệ Thần Điện.

Bốn tia sáng lướt tới, ánh mắt Thôn Phệ Thiên Thi lấp lánh hắc quang, rồi lật tay chém đao xuống, một tia sáng bị chém làm đôi.

Một đao giải quyết một phân thân, Thôn Phệ Thiên Thi dùng bước cước bộ quỷ dị, thân hình lùi về sau, trường đao tạo nên vô số đạo ánh sáng, không gian như bị chém nát bươm.

Phụt!

Lại một phân thân nữa bị chặt đứt, khoảng cách chưa tới mười bước, bốn phân thân trong đó có cả Cửu Phong đã mất mất một nửa, mức độ lợi hại của Thôn Phệ Thiên Thi đã vượt qua suy đoán của hắn.

Xoẹt!

Lại một đao quang chém tới, ba đạo ánh sáng kia đã nổ tung, bản thể Cửu Phong đã lộ, hắn chỉ còn cách bậc thang hơn mười bước nữa.

- Hừ!

Cửu Phong cũng cảm thấy Thôn Phệ Thiên Thi ra tay rất ác, ánh mắt lóe sáng, hừ lạnh một tiếng, vẫn không hề tránh né, khoảng cách hơn mười bước với hắn chỉ ngắn trong gang tấc.

Một bước bước ra, bậc thang đã ở ngay trước mắt.

Xoẹt!

Thế nhưng khi bước cuối cùng của Cửu Phong sắp chạm xuống thì một đạo hắc quang mạnh mẽ dường như bắn ra từ hư không, không chút nương tình xuyên qua lưng hắn.

Á!

Bọn La Thông thấy thế rất kinh ngãi, ngay Thái Thượng trưởng lão cũng không thắng được thứ đáng chết này sao?

Mục Địch đại trưởng lão bàn tay cũng run lên, nhưng ánh mắt dường như có vẻ trút được gánh nặng.

Phập!

Đao quang xuyên thẳng qua ngực Cửu Phong, nhưng kỳ lạ là không có máu tươi bắn ra mà chỉ có ánh sáng chói lòa. Mọi người nhìn thấy từ trong thân thể Cửu Phong bắn ra một chùm sáng, rồi nó tụ lại thành hình dạng Cửu Phong, cuối cùng hắn bước lên bậc thang.

Ồ!

Không ít người vẻ mặt đầy kinh thán, Cửu Phong không hổ là Thái Thượng trưởng lão của Cửu Phụng tộc, dù đã áp chế thực lực rồi nhưng thủ đoạn vẫn cao thâm khó lường.

- Thì ra Cửu Phụng Phân Liệt Thuật của Thái Thượng trưởng lão đã đạt đến mức này. Bội phục!

Chúc Lê đại trưởng lão ánh mắt ngưng đọng, cười nói.

Cửu Phong cũng cười khẽ, gương mặt không chút dao động, nhưng Lâm Động thì thấy rõ, bàn tay trong ống tay áo của hắn có một máu chảy ra, hiển nhiên đã bị thương từ trận giao tránh với Thôn Phệ Thiên Thi.

- Thôn Phệ Thiên Thi dường như quá mạnh..

Lúc này Lâm Động vung tay thu Thôn Phệ Thiên Thi của mình về, trong lòng có chút bi phẫn, so với Thôn Phệ Thiên Thi kia thì của hắn quả thực là đồ bỏ.

- Cỗ Thôn Phệ Thiên Thi kia có chút không đơn giản.

Nham đột nhiên lên tiếng.

- Hửm? Sao vậy?

Lâm Động khựng người.

- Mấy cỗ Thôn Phệ Thiên Thi Thôn Phệ Chủ luyện chế ra cũng chỉ đáng ngang ngửa được với cường giả Luân Hồi Cảnh chứ không mạnh thế này…

Nham trầm ngâm.

- Thế là sao?

Lâm Động nghi oặc, hắn cũng cảm thấy cỗ Thôn Phệ Thiên Thi này hơi quá lợi hại, ngay Cửu Phong Thái Thượng trưởng lão cũng chỉ có thể thắng nhờ thủ đoạn đặc biết, hơn nữa còn bị thương.

- Tạm thời chưa rõ.

Nham lắc đầu.

- Ngươi chính là Lâm Động

Khi Lâm Động đang suy nghĩa thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, chỉ thấy Cửu Phong đang lạnh băng nhìn hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Động nhận thấy sự không thân thiện trong lời nói của Cửu Phong, chân khẽ bước lùi về sau, cười:

- Thì ra, Cửu Phong Thái Thượng trưởng lão cũng nghe đến tên ta?

Cửu Phong nhìn Lâm Động, đột nhiên bước lên trước.

Lâm Động thấy thế, ánh mắt lập tức lạnh băng, tinh thần lực hùng hồn cuộn trào, nhìn Cửu Phong với ánh mắt sắc lạnh như đao. Tuy Cửu Phong là cường giả Luân Hồi Cảnh, nhưng thực lực đã áp chế còn Chuyển Luân Cảnh, nếu thật sự phải động thủ, Lâm Động cũng không sợ hắn.

- Cửu Phong Thái Thượng trưởng lão, ngươi khó khăn lắm mới bước được lên cầu thang, nếu lát nữa giao thủ mà rơi xuống thì e là không lên lại được đâu.

Lâm Động nắm tay lại, Lôi Đế Quyền Trượng hiện ra, lạnh lùng núi.

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Cửu Phụng tộc cười lạnh.

- Chỉ nói sự thật cho ngươi thôi.

Lâm Động lạnh nhạt, ánh mắt vẫn nhìn Cửu Phong không hề nhân nhượng.

- Hà hà, Cửu Phong Thái trưởng lão, Lâm Động là Hình Phạt trưởng lão của Long tộc ra. Ngươi đừng tùy tiện làm khó hắn, nếu không ta e phải tỷ thí với ngươi thôi.

Liễu Thanh thấy hai người trên bậc thang như vậy, ánh mắt lạnh băng lại rồi cười.

Tuy Cửu Phong là cường giả Luân Hồi Cảnh, nhưng rõ ràng Liễu Thanh lúc này không hề sợ hắn.

- Đúng vậy, mong Cửu Phong Thái trưởng lão cạnh tranh công bằng.

Chúc Lê cũng cười nói, ngữ khí rõ ràng là đứng về bên Lâm Động.

Hàn quang lóe lên trong mắt Cửu Phong, hắn nhìn Lâm Động cười nhạt:

- Đã có Long tộc và Cửu Phụng tộc nói hộ thì ta tha cho hắn.

Lâm Động nhếch mép, Cửu Phụng tộc đúng là chẳng phải loại gì tốt.

Trong lúc ấy, Thôn Phệ Thiên Thi đã lặng yên trở về trước Thôn Phệ Thần Điện. Côn Uyên thấy vậy, ánh mắt lấp lánh, rồi bỗng nhiên lao tới, hai tay nắm lại, chỉ thấy ở giữa bàn tay trở nên đặc quánh, một luồng sao động Luân Hồi tỏa ra.

Vút!

Thôn Phệ Thiên Thi không quản là ai xông bào, hạ thủ không hề nương tình, hắc quang đã lóe lên, đao quang chém tới, nhưng ngay khi sắp chạm vào bàn tay Côn Uyên thì thứ năng lượng đặc quanh kia đã quấn lấy lưỡi đao.

Sắc mặt Côn Uyên nhanh chóng tái nhợt, rõ ràng đang liều mạng chặn Thôn Phệ Thiên Thi lại.

- Linh Nhi!

Côn Uyên bỗng hét lên.

Trong số các cường giả Côn Bằng tộc phía sau, một nữ tử tóc màu bạc xinh đẹp lao vút tới, xuất hiện bên cạnh Côn Uyên.

- Đại trưởng lão.

Nàng thấy sắc mặt tái trắng của Côn Uyên, cuống cuồng hỏi.

- Vào trong, ngươi và Thôn Phệ Chủ có chút quan hệ, chưa biết chừng ngươi sẽ có truyền thừa của hắn.

Côn Uyên gấp gáp nói.

- Nhưng…

Côn Linh vẫn muốn nói gì nhưng thấy Côn Uyên nổi giận, đành nghiến răng, xông tới, rồi bước lên bậc thanng.

Ngay lúc ấy một âm thanh trầm đục vang lên, nàng quay lại, chỉ thấy một cánh tay của Côn Uyên đã biến mất, cả người bắn ra sau một cách thê thảm, mắt nàng đỏ lên.

Côn Uyên vì đưa nàng vào trong mà phải trả giá một cánh tay.

- Lâm Động tiểu hữu, xem ra bọn ta và Thôn Phệ Thần Điện không có duyên rồi. Tiếp theo ngươi phải dựa vào chính mình rồi.

Chúc Lê đại trưởng lão không kìm được lắc đầu, quả thực Thôn Phệ Thiên Thi quá lợi hại.

Lâm Động khẽ gật, nhìn hai người kia trên bậc thang rồi quay người chầm chậm dẩy cửa Thôn Phệ Thần Điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận