Vũ Động Càn Khôn

Chương 94: Bại lộ

" Phù Sư? !"

Sắc mặt Lâm Chấn Thiên vào lúc này cực kỳ khó coi, Lôi Báo quả nhiên là cáo già, lại chuẩn bị cả hậu chiêu bực này, nhìn vào vị Cổ đại sư kia có thể đoán, người này chắc chắn tới từ Viêm Thành.

"Phụ thân, chẳng nhẽ người thăm dò Lâm gia ta trong khoảng thời gian trước chính là người này?"

Lâm Khiếu ghé sát vào Lâm Chấn Thiên, thấp giọng nói.

Lúc Lâm Chấn Thiên tiến vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh đã từng bị một vị Phù sư thần bí thử thực lực, bây giờ Lôi gia lại trùng hợp mời tới một vị, đương nhiên Lâm Khiếu phải liên tưởng hai người này là một rồi.

"Không chắc lắm."

Lâm Chấn Thiên lắc đầu, sắc mặt của hắn lúc này không còn bình thản ung dung như trước nữa, chiêu này của Lôi Báo đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn.

Tuy nói hiện giờ vẫn chưa biết vị Cổ đại sư này đến tột cùng là mấy ấn Phù Sư, nhưng là người được Lôi Báo kính cẩn đối đãi, vậy thì ít nhất cũng phải là Nhị ấn Phù sư.

Loại Phù sư có đẳng cấp này, bản thân hắn cũng không thể nào ứng phó một cách đơn giản được, huống chi, ở bên cạnh còn Lôi Báo thực lực cũng đạt tới Tiểu Nguyên Đan Cảnh nhìn chằm chằm!

Vốn cục diện ngang nhau, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện sự nghịch chuyển cực lớn!

Biến cố kiểu này làm cho các thế lực trong đại sảnh âm thầm nuốt nước miếng một cái, Lôi gia quả không hổ là thế gia lâu đời ở Thanh Dương trấn, có thể mời cả cường già bực này trợ trận.

"Ha hả, không nghĩ tới một cái Thanh Dương trấn nho nhỏ mà lại có tận hai vị cường giả Tiểu Nguyên Đan cảnh, xem ra nơi này đúng là một khối phong thuỷ bảo địa."

Trung niên nam tử mặc áo xám vàng mỉm cười, đưa mắt nhìn Lâm Chấn Thiên, nói.

"Không biết cao tính đại danh của các hạ là gì? Việc này là việc riêng của Lâm gia và Lôi gia, nếu như các hạ có thể khoanh tay đứng nhìn, Lâm gia ta sẽ trả thù lao gấp đôi so với Lôi gia!"

Lâm Chấn Thiên trầm giọng nói.

"Bản nhân là Cổ Ảnh, Phó môn chủ của Huyết Y Môn ở Viêm Thành, Nhị ấn Phù sư."

Trung niên nam tử nhìn Lâm Chấn Thiên, thần sắc thoáng có chút cổ quái nói:

"Thù lao mà Lôi gia hứa cho ta chính là 6 phần mỏ Dương Nguyên Thạch trong Thiết Mộc Trang, nếu như Lâm gia ngươi chịu đưa Thiết Mộc Trang cho ta, vậy thì việc ta khoanh tay đứng nhìn, không phải là không thể."

Nghe thấy Cổ Ảnh nói thế, sắc mặt Lâm Chấn Thiên trở nên khó coi thêm vài phần, Huyết Y Môn là một thế lực hơi có danh tiếng ở Viêm Thành, không nghĩ tới bọn họ lại nhúng tay vào cả chuyện của Thanh Dương trấn. Lôi gia sợ rằng đã dẫn sói vào nhà rồi.

" Yêu cầu của các hạ, Lâm gia ta không thể đáp ứng."

Lâm Chấn Thiên chắp tay sau lưng, phất tay một cái bảo đám người của Lâm Khiếu chuẩn bị, mọi việc phải cẩn thận hành sự.

Nghe vậy, Cổ Ảnh vuốt tay cười tủm tỉm, điều này làm cho những người ở trong đại sảnh cảm thấy lạnh run, vẻ mặt hung ác độc không đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất lại là nụ cười tiếu lý tàng đao này.

- Giải thích câu "Tiếu lý tàng đao" nghĩa là bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong lòng rất độc ác, người Việt có những câu tương đồng như: Miệng nam mô bụng một bồ dao găm, khẩu phật tâm xà. Hết giải thích.

" Keng keng!"

Ở bên cạnh, Lôi Báo cũng cười quái dị một tiếng, bàn tay vung lên, tất cả những cánh cửa trong đại sảnh đều bị phá tung, nhân mã của hai nhà Lôi Tạ đã vây lại chật như nêm cối, đao kiếm sáng loáng tỏa ra hàn khí, bầu không khí vui vẻ vừa nãy lập tức biến mất.

Nhìn thấy thế trận của Lôi gia như vậy, những thế lực còn lại lập tức cả kinh, nhanh chóng thối tui túm tụm lại với nhau ở một góc, phòng bị kẻo hai nhà Lôi Tạ xuất thủ.

"Huýt!"

Khi hai nhà Lôi Tạ ra tay, một tiếng huýt cũng từ trong miệng Lâm Khiếu vang lên, ngay sau đó bên ngoài trang viên cũng vang lên một thanh âm đáp ứng.

Sau khi tín hiệu vang lên, bên ngoài Lôi gia đã vang lên tiếng chém giết, hiển nhiên là nhân mã mà Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán bố trí ở bên ngoài đã bắt đầu vọt vào.

Bây giờ đôi bên đã bắt đầu xung đột vũ trang!

"Mục tiêu của hai nhà Lôi Tạ hôm nay chỉ là Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán, những người khác tốt nhất là không nên nhúng tay vào, bằng không sau này Lôi Báo ta tất sẽ tới tận nhà bái phỏng!"

Nghe thấy tiếng chém giết ở bên ngoài, sắc mặt Lôi Báo càng thêm âm hàn, hắn bước lên một bước, dùng ánh mắt âm lệ đảo qua đám người trong đại sảnh một vòng, âm trầm nói.

Nghe thấy lão nói như vậy, đại đa số thế lực đều liên tục gật đầu, không cần biết là hai nhà Lôi Tạ hay Lâm gia Cuồng Đao Võ Quán, bọn họ đều kém xa, cho nên bọn họ không muốn dính vào trong trường chém giết này.

"Lâm Chấn Thiên, ta và ngươi tranh đấu nhiều năm, sợ rằng hôm nay phải chấm dứt rồi! Muốn đạp lên đầu Lôi gia ta, một tên bị dòng họ Lâm thị đuổi ra khỏi cửa không có tư cách!"

Nhìn thấy những thế lực khác kinh sợ, Lôi Báo cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Lâm Chấn Thiên, điềm nhiên nói.

"Có tư cách hay không, người như ngươi không thể định đoạt được, muốn Lâm gia ta gia phá nhân vong, Lôi gia ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý trả một cái giá bằng máu cực lớn!"

Sắc mặt Lâm Chấn Thiên lúc này cũng trở nên vô cùng âm hàn, những năm gần đây, để cho gia tộc sinh tồn, hắn đã nhẫn nhịn hai nhà Lôi Tạ không ít, hôm nay cuối cùng cũng nhổ được nó ra ngoài!

"Hắc hắc, tốt, ta rất muốn xem, một cái tên nghèo túng khố rách áo ôm năm đó tới Thanh Dương trấn có bản lãnh gì mà dám mạnh miệng như thế này!"

Lôi Báo phẫn nộ cười một tiếng, Nguyên Lực hùng hậu từ trong cơ thể tuôn ra, ngưng tụ ở trên hai bàn tay, một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ theo đó mà tỏa ra khắp gian đại sảnh. Cái loại năng lượng này nhìn thì bàng bạc như nước, nhưng mà khi nhìn kỹ, nó có thể chấn vỡ kim thạch!

"Thuần Nguyên Cương Khí!"

Lâm Động nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt nhịn không được giật giật, khi một người tiến vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, thì Nguyên Lực trong đan điền cũng sẽ bị nén lại thành một loại năng lượng tinh thuần và cường hãn, nó hung mãnh hơn Nguyên Lực bình thường rất nhiều, được gọi là Thuần Nguyên Cương Khí, mà lực công kích hay phòng ngự của cương khí này đều hơn xa Nguyên Lực bình thường.

Có thể nói, Thuần Nguyên Cương Khí chính là sát khí mạnh nhất của cường giả Tiểu Nguyên Đan Cảnh!

Lôi Báo vừa ra tay đã thi triển Thuần Nguyên Cương Khí, hiển nhiên là đã động sát ý, trong đầu của lão lúc này đang nghĩ, Lâm gia chống đối Lôi gia chỉ vì có sự tồn tại của Lâm Chấn Thiên, nếu như bây giờ giết Lâm Chấn Thiên rồi, thì Lâm gia cũng chỉ là con kiến mà hắn thích bóp lúc nào thì bóp!

"Cổ đại sư, nhân mã của Lâm gia cùng với Cuồng Đao Võ Quán xin làm phiền người vậy!"

Lúc Thuần Nguyên Cương Khí bắt đầu khởi động, Lôi Báo quát khẽ một tiếng, bàn chân điểm xuống mặt đất một cái, thân hình trực tiếp lao vào Lâm Chấn Thiên, do cương khí hùng hậu nên những cái bàn trong đại sảnh lập tức vỡ tung, thanh thế này tương đối làm cho người khác kinh hãi.

Tuy đột nhiên xuất hiện một vị Nhị ấn Phù sư làm cho Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán rơi xuống hạ phong, nhưng chuyện đã tới nước này đã không còn đường lùi nữa, liều mạng liều mạng mới còn đường sống, nếu như tước vũ khí đầu hàng thì với thủ đoạn của Lôi gia, sợ rằng Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán đều sẽ hoàn toàn biến mất.

"Các ngươi cẩn thận!"

Bởi vậy, khi đối mặt với Lôi Báo hùng hổ lao tới, Lâm Chấn Thiên cũng lùi bước, nhìn đám người Lâm Khiếu quát một tiếng, trên song quyền cũng bắt đầu có Thuần Nguyên Cương Khí tụ tập, sau đó tuôn ra, mạnh mẽ va chạm với quyền phong của Lôi Báo.

"Binh binh, ầm!"

Khi hai bên giao thủ, quyền chưởng phát ra những tiếng nổ ầm ầm, kình phong sắc bén làm cho người khác cảm thấy kinh sợ, nó giống như cuồng phong lan tỏa khắp nơi, làm cho người khác cảm thấy đau rát mặt, chưởng phong lướt qua, ngay cả không khí cũng phát ra tiếng nổ trầm thấp!

Cường giả Nguyên Đan cảnh giao thủ, thanh thế như thế này thì cao thủ Thiên Nguyên cảnh làm sao sánh bằng!

Nhìn hai đạo thân ảnh đang đấm đá lung tung, không ít người thầm lè lưỡi, kình phong sắc bén như thế này, cho dù cao thủ Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ đi vào cũng sẽ dữ nhiều lành ít, Nguyên Đan cảnh, quả nhiên là danh bất hư truyền.

"Ra tay!"

Khi Lôi Báo xuất thủ cuốn lấy Lâm Chấn Thiên, khuôn mặt Tạ Khiêm cũng nở một nụ cười âm trầm, quát nhẹ một tiếng, dẫn đầu lao vào đám người Lâm gia.

"Mọi người cẩn thận!"

Nhìn thấy Tạ Khiêm vọt tới, La Thành và Lâm Khiếu đồng thời quát lên một tiếng, ngay sau đó, hai người không hẹn mà cùng bước ra, Nguyên Lực hùng hậu bộc bộc phát, làm cho thế công của Tạ Khiêm hơi chậm lại.

"Hai gã Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ? !"

Ánh mắt Tạ Khiêm có chút kinh dị nhìn thoáng qua Lâm Khiếu, hiển nhiên là không ngờ, Lâm Khiếu lại tiến bộ tới mức bước chân vào Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ!

"Ha hả, Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, có gì phải kinh ngạc?"

Ngay lúc Tạ Khiêm đang kinh ngạc, thì một thân ảnh màu xám vàng nhẹ nhàng lao tới, đứng trước mặt Lâm Khiếu và La Thành, cái thanh âm điềm nhiên này làm cho Tạ Khiêm vui vẻ.

"Hai người này giao cho ta đối phó, các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết những người còn lại là được."

Cổ Ảnh cười tủm tỉm nhìn Lâm Khiếu và La Thành, sau đó nghiêng đầu nhìn Tạ Khiêm nói.

"Ha hả, vậy đành làm phiền Cổ đại sư rồi!"

Tạ Khiêm cười, nhìn về phía Lâm Khiếu quái dị cười một tiếng, sau đó mang theo đám nhân mã của mình rời khỏi phạm vi của hai người.

"Hừ!"

Nhìn thấy đám người của Tạ Khiêm tản ra, Lâm Khiếu và La Thành cũng hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn nhau, thân hình tách ra, đồng thời lao về phía Tạ Khiêm.

"Vù!"

Nhưng mà, thân hình của họ mới chỉ cử động, kình phong sắc bén đã đột nhiên phóng tới trước mặt, khiến cho hai người phải vội vã dừng bước, nhanh chóng lùi lại mấy bước mới tránh được.

Cổ Ảnh hay tay ôm ngực, ở trước mặt hắn có hai đạo kiếm phong giống như hai con rắn đang lượn quanh thân hình, chân hắn lúc này cách mặt đất khoảng nửa tấc, một cỗ lực lượng khổng lồ vô hình bao phủ toàn thân, làm cho Lâm Khiếu và La Thành cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn.

"Đám người ở thâm sơn cùng cốc như các ngươi chắc chưa bao giờ nhìn thấy thực lực của Phù sư, cũng được, hôm nay ta cho các ngươi được đại khai nhãn giới."

Cổ Ảnh trêu tức nhìn hai người, một ngón tay của hắn điểm ra, hai đạo kiếm phong vốn đang vờn quanh thân hình hắn biến thành hai đạo bạch mang, dùng tốc độ nhanh như cắt, đâm vào Lâm Khiếu và La Thành.

"Cẩn thận!"

Tốc độ của kiếm phong này đúng là kinh nhân, cho dù là Lâm Khiếu và La Thành cũng chỉ thấy trước mặt lóe lên một điểm sáng, sau đó đã thấy hàn mang vọt tới, thân hình của hai người đều nhanh chóng lùi lại phía sau.

"Đông!"

Nhìn thấy hai người trước mặt tách ra để tránh công kích, Cổ Ảnh cười nhạt, một cỗ tinh thần ba động đột nhiên khuếch tán, hung hăng đập thẳng vào thân hình của Lâm Khiếu và La Thành, chui vào trong thần trí khiến cho hai người trở nên hoảng hốt, bước chân trở nên chậm chạp, thế tránh né cũng vì vậy mà giảm đi.

"Xuy!"

Trong lúc thần trí hai người đang hoảng hốt, thì hai đạo bạch mang đã lao tới, khi Lâm Khiếu và La Thành lấy lại được tinh thần, thì hai đạo bạch mang đã ở trước yết hầu, nhưng lại không đâm vào, mà cứ nhứ nhứ giả bộ muốn đâm!

"Không hề có lạc thú chiến đấu."

Cổ Ảnh nhìn về phía hai người đang kinh hãi thất sắc cười cười, đầu ngón tay khẽ động, kiếm phong đâm mạnh xuống.

"Đinh!"

Nhưng mà, khi hai đạo kiếm mang sắc bén sắp đâm thủng yết hầu Lâm Khiếu và La Thành, thì đột nhiên có hai đạo hắc mang lao tới, cực kỳ chuẩn xác đánh thẳng vào hai đạo kiếm phong kia, làm cho chúng bay ra ngoài.

"A?"

Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho Cổ Ảnh, Lâm Khiếu, La Thành ba người giật mình, họ đồng thời đưa mắt nhìn vào hai đạo hắc mang đang xoay tròn trên không trung, sau đó nhìn về phía sau lưng.

Lúc ba người nhìn vào đạo hắc mang, sau đó nhìn về phía sau phát hiện ra một thiếu niên bình tĩnh đứng đó, mấy đạo hắc mang đang bay quanh thân hình của hắn, chậm rãi xoay tròn.

"Động nhi?!"

Nhìn thấy người xuất thủ, Lâm Khiếu kinh hãi bật ra một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên sự ngạc nhiên vô cùng.

Nhìn thấy sắc mặt khiếp sợ của Lâm Khiếu, trong lòng Lâm Động cũng có chút bất đắc dĩ, vốn hắn không muốn bại lộ, nhưng mà Lôi gia lần này lại mời tới Phù Sư, bắt hắn ở vào tình thế không xuất thủ không được.

Lâm Động nhìn chằm chằm vào Cổ Ảnh, hàn mang trong mắt hiện lên, lúc nãy hắn đã suýt lấy đi tính mạng của Lâm Khiếu và La Thành.

Thiếu niên giơ tay lên, chỉ vào Cổ Ảnh, nhẹ giọng nói:

"Phụ thân, giao hắn cho con đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận