Vũ Động Càn Khôn

Chương 228: Gặp gỡ bất ngờ

Chuyện La Thứu thảm bại nằm ngoài sức tưởng tượng của rất nhiều người. Trước đó ai cũng không ngờ đến, vị cường giả hung danh hiển hách ở thành Đại Ưng này cuối cùng lại thua ở trong tay một gã thiếu niên còn không quá hai mươi tuổi…

Chẳng qua, bất kể trong lòng khó tin như thế nào, khi bọn hắn chính mắt nhìn thấy La Thứu kia nằm dưới đất chẳng biết sống chết ra sao cũng chỉ có thể dùng lý trí mạnh mẽ áp chế sự kinh hãi dâng trào trong lòng mình, sau đó ánh mắt rung động nhìn về phía thân ảnh trẻ tuổi trên võ đài kia.

Mọi người ai nấy đều hiểu, lúc này đây, trận chiến giữa Võ quán Ưng Chi cùng với Võ quán Huyết Kền, không còn nghi ngờ gì nữa, Võ quán Ưng Chi chiếm được thượng phong tuyệt đối.

Đại đa số các Võ quán, cùng một vài thế lực tông phái thì hoàn toàn bất đồng. Thế lực tông phái hùng hậu, cho dù tỷ thí thua người, vậy thì cùng lắm cũng chỉ tổn thương một chút danh khí mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến nguyên khí. Nhưng mà các Võ quán thì lại không giống vậy, Quán chủ cơ bản chính là nhân vật chủ chốt của Võ quán. Một khi Quán chủ thảm bại, đặc biệt trong trường hợp bị đánh bại, sẽ khiến cho uy nghiêm của hắn nhanh chóng giảm xuống. Điều này đối với một Võ quán mà nói, sẽ là đả kích trí mạng.

Mà rất hiển nhiên, lúc này đây, Võ quán Huyết Kền chính là cục diện như vậy.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả các Võ quán đều bạc nhược như thế. Trong quận Đại Hoang này, một ít Võ quán cực kỳ hùng hậu, thậm chí đủ để tranh đua với một vài tông phái cường đại, tỷ như Thiên Vũ Quán chưởng quản là Võ Minh, thế lực cường hãn này có thể nói là cực kỳ đáng sợ, cho dù là so sánh với các tông phái thế lực cường hãn truyền thừa lâu đời như Âm Khôi Tông, Đại Ma Môn cũng hoàn toàn có thể.

La Thứu bị thua, tạo nên một tràng yên tĩnh toàn trường. Thế nhưng rốt cuộc cuối cùng thì cũng có tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên. Mặc kệ kẻ thắng trên võ đài có trẻ tuổi bao nhiêu đi nữa, nhưng vừa rồi kẻ này đã bày ra thực lực mạnh mẽ cũng đã có thể chinh phục mọi người tại nơi này…

Ở quận Đại Hoang này, hết thảy đều là thực lực vi tôn.

Trong tiếng vỗ tay vang trời, mọi người trong Võ quán Huyết Kền thì lại bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau. Thậm chí một ít tên lại còn không hề để ý tới La Thứu bị trọng thương nằm đó, quay đầu bỏ trốn. Cuối cùng, duy nhất còn lại một người có chút lòng trung thành, vác La Thứu giống như chó nhà có tang bỏ đi.

Lâm Động cũng không ngăn trở đám người Võ quán Huyết Kền rời đi. Hôm nay La Thứu thảm bại đã khiến cho sĩ khí Võ quán Huyết Kền toàn bộ tiêu tan. Hơn nữa, La Thứu lần này tuy rằng vẫn còn mạng sống, nhưng đã hoàn toàn trọng thương, lại còn bị chặt mất một cánh tay, thương thế như vậy, cho dù là có thể sống sót đi nữa thì thực lực cũng sẽ giảm mạnh.

Võ quán Huyết Kền ngày thường làm việc ngang tàng, hôm nay La Thứu bị trọng thương, lúc trước đã từng đắc tội biết bao kẻ thù, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Cho nên nếu La Thứu nếu thông minh sẽ biết giải tán Võ quán Huyết Kền, sau đó mang theo một ít người trung thành rời khỏi thành Đại Ưng, đó mới là lựa chọn tốt nhất!

Lâm Động cúi đầu liếc mắt nhìn túi Càn Khôn trong tay khẽ cười. Hắn cho tới bây giờ không buôn bán lỗ vốn. Đánh một trận với người này đã lâu như vậy, thu chút điểm lợi tức đó hẳn phải là chuyện nên làm.

Thu túi Càn Khôn vào trong lòng, ánh mắt của Lâm Động đột nhiên chuyển hướng sang Thiên Lân Cổ Kích trong tay, cũng phát hiện Cổ Kích lúc này màu sắc đã trở nên ảm đạm hơn một chút. Lớp vảy tinh mịn lúc trước đã từng dựng thẳng lên trên thân kích, cũng lại một lần nữa gắt gao dán sát tại thân kích.

Nhìn Thiên Lân Cổ Kích, trong mắt Lâm Động có vẻ suy tư. Thời điểm trước đây thi triển ra Thiên Long Kích, hắn rõ ràng cảm giác được bên trong Cổ Kích tựa hồ là có một luồng khí tức cực kỳ nhỏ bé yếu ớt chậm rãi thẩm thấu. Mà cũng chính bởi vì luồng khí tức kỳ bí này nên Lâm Động vừa rồi mới có thể thi triển ra tuyệt chiêu Thiên Long Kích cuối cùng.

- Khí tức này…

Ánh mắt Lâm Động lóe lên một chút.

- Bên trong Thiên Lân Cổ Kích có phong ấn một chút huyết mạch Thần Long. Hắc hắc… Thật không biết được tên Niết Bàn Cảnh tiểu tử kia làm thế nào lấy được tia huyết mạch này. Thần long chính là sinh vật cường đại trong thiên địa thời Viễn cổ. Tên kia chỉ sợ ngay cả Niết Bàn Cảnh tam tinh cũng còn chưa đạt tới, làm thế nào có thể tìm được một chút huyết mạch Thần Long như thế?

Khi Lâm Động còn đang nghi hoặc, âm thanh của tiểu điêu đột nhiên vang lên trong lòng hắn.

- Huyết mạch Thần Long…

Lâm Động khẽ rùng mình, lẩm bẩm nói.

- Tia huyết mạch này cực kỳ yếu ớt, tuy rằng không coi là quá mức tinh thuần, nhưng quả thật là có ẩn chứa một ít long uy. Nó dường như đang bị Thiên Lân Cổ Kích mạnh mẽ phong ấn lại. Nếu như ngươi muốn thi triển uy lực của Thiên Long Kích đến mức cường thịnh nhất, có lẽ phải để Thiên Lân Cổ Kích tiến hóa lên đến mức Linh bảo Cao cấp…

Tiểu điêu nói.

- Linh bảo Cao cấp?

Cặp mày Lâm Động khẽ nhíu lại. Đây cũng không phải là chuyện đơn giản. Muốn ngưng luyện Linh bảo, ít nhất là phải bước vào cảnh giới Linh Phù sư. Hơn nữa sau khi sản sinh ra Tinh Thần Chi Hỏa mới có thể có năng lực làm cho Thiên Lân Cổ Kích tiến hóa. Nhưng hiện tại hắn cách Linh Phù sư còn có một đoạn khoảng cách không nhỏ.

- Quên đi, việc này để từ từ tính. Muốn Thiên Lân Cổ Kích tiến hóa thành Linh bảo Cao cấp, còn cần không ít kim chúc quý hiếm nữa…

Lâm Động lắc đầu, trở tay thu Thiên Lân Cổ Kích vào túi Càn Khôn, sau đó từ Quyết đấu trường phóng xuống, dừng lại ở trước mặt bọn Khương Lôi.

- Khương lão ca!

Lâm Động chắp tay hướng về phía Khương Lôi, thần tình còn đang kích động cùng với hưng phấn. Ông ta vội vàng chắp tay hoàn lễ, trong lòng bởi vì kích động, lập tức cả lời nói cũng có chút không được rõ ràng.

Những người Võ quán Ưng Chi đứng bên cạnh, cũng là dùng một loại ánh mắt đầy lửa nóng, sùng bái nhìn Lâm Động. Thực lực lúc trước Lâm Động thể hiện ra làm cho trong lòng bọn họ chỉ có hai chữ thán phục.

- Lâm Động tiểu hữu, đại ân lần này, Khương Lôi ta thật sự là không biết lấy gì để báo đáp. Ngày sau chỉ cần có chỗ nào cần đến ta, bất kể là núi đao hay biển lửa, chỉ cần ngươi mở miệng, Khương Lôi ta nếu nhíu mày một cái liền bị trời giáng lôi điện!

Nhìn thấy sắc mặt Khương Lôi đỏ lên kích động, Lâm Động mỉm cười xua tay, khách sáo nói với nhau mấy câu, sau đó quay đầu, nhìn về phía Khương Tuyết, mỉm cười nói:

- Khương cô nương, may mắn không nhục mệnh!

- Lâm Động công tử nếu như không chê bỏ, gọi ta là Tuyết nhi được rồi!

Khuôn mặt Khương Tuyết khẽ có chút ửng đỏ, thanh âm của nàng nhẹ nhàng động lòng người. Cặp mắt đẹp sáng ngời đảo một vòng trên thân thể Lâm Động, nhưng mà cũng có chút không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đối phương, sau một lúc mới thấp giọng nói:

- Ngươi không có việc gì chứ?

- Hoàn hảo, chỉ là tiêu hao chút sức lực mà thôi.

Lâm Động cười cười nói.

Trận chiến kịch liệt này hắn chiến thắng cũng là có chút gian nan. Chẳng qua may mà cũng không xuất hiện thương thế quá nặng. Chỉ là lúc thi triển Thiên Long Kích, gần như đã đem toàn bộ nguyên lực trong cơ thể dốc hết ra ngoài, cho nên giờ phút này bên trong thân thể cũng có chút suy yếu.

- Vậy thì nhanh quay về Võ quán nghỉ ngơi một chút đi.

Nghe thấy vậy, Khương Tuyết cũng vội vàng nói, bên trong lời nói lộ ra sự thân thiết và chân thành nồng đậm.

Nhìn thấy Khương Tuyết phản ứng như vậy, Lâm Động cũng có chút ngẩn người.

Đám người xung quanh thì lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía hắn, trên khóe miệng còn có một ít nụ cười đặc thù hiện lên. Một màn này lập tức làm cho mặt mày Khương Tuyết đỏ bừng lên giống như trái táo chín vậy, vô cùng kiều diễm.

- Đi, về Võ quán trước!

Khương Lôi cười lớn một tiếng, sau đó vung tay lên, dưới vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ, mang theo người Võ quán Ưng Chi quay về Võ quán.

Hôm nay đại thắng, đối với Võ quán Ưng Chi mà nói không thể nghi ngờ là một việc vui mừng trọng đại. Từ sau khi Võ quán Huyết Kền tiến vào chiếm giữ trong thành Đại Ưng, bởi vì bọn chúng hành động bừa bãi nên không ít lần xảy ra xung đột cùng với Võ quán Ưng Chi. Mà bởi vì đủ loại nguyên nhân mà cuối cùng đều là Võ quán Ưng Chi lựa chọn thoái nhượng. Điều này làm cho không ít thành viên của Võ quán có chút nghẹn khuất. Mà hôm nay, sự nghẹn khuất trong lòng rốt cục cũng có thể hoàn toàn triệt để phát tiết ra.

Đối với yến tiệc long trọng mừng công náo nhiệt trong Võ quán, Lâm Động cũng không cảm thấy quá hứng thú, cho nên ở trong đó sau khi miễn cưỡng khách sáo với vài người, cuối cùng mới tìm một cái cớ rời khỏi đại sảnh đầy huyên náo.

Chậm rãi đi lại trong một khoảnh sân u tĩnh, Lâm Động nhìn trăng sáng trên bầu trời, khẽ thở dài một tiếng.

Bất tri bất giác hắn cũng đã rời khỏi Viêm Thành gần nửa năm, cũng không biết hiện tại phụ thân cùng Thanh Đàn ở Viêm Thành như thế nào rồi.

Chẳng qua, cho dù có tưởng niệm người nhà đến thế nào đi chăng nữa, Lâm Động cũng hiểu rằng hiện tại hắn còn không thể cứ như vậy mà trở về. Đúng là bởi vì quan tâm đến người nhà cho nên hắn mới phải cố gắng làm cho chính mình có được đầy đủ lực lượng để mà bảo vệ bọn họ.

Mà hiện tại hắn hiển nhiên còn chưa có được loại lực lượng này, cho nên hắn vẫn cần phải tiếp tục tu luyện. Mặc dù điều đó cần phải trả một cái giá cực kỳ lớn, chính là phải chịu đựng được sự cô tịch một mình.

Khi tâm tư Lâm Động còn đang phiêu đãng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hắn lập tức nở nụ cười, nói:

- Xem ra ngươi cũng không thích loại không khí ầm ĩ a.

Trong khi nói, hắn quay đầu lại, mỉm cười nhìn Khương Tuyết, lúc này đang cố bước chậm rãi giống như một con mèo nhỏ xinh đẹp.

Bị Lâm Động phát hiện, khuôn mặt Khương Tuyết cũng ửng đỏ, nhẹ giọng nói:

- Cha ta và bọn họ hôm nay cao hứng đến mức phát cuồng rồi, cho nên có chút không để ý, mong rằng công tử không nên trách móc.

Lâm Động mỉm cười lắc đầu. Hắn tự nhiên là sẽ không trong tình huống vui vẻ như thế này mà trách móc gì cả.

Đôi mắt đẹp của Khương Tuyết ngắm nhìn khuôn mặt có chút non nớt trước mặt, đột nhiên nói:

- Công tử hẳn rất nhanh sẽ phải rời khỏi thành Đại Ưng?

Lâm Động khẽ rùng mình một cái, chợt gật đầu, nói:

- Ta đến nơi này chủ yếu là để lịch lãm, tự nhiên là cần ở trong quận Đại Hoang này đi lại nhiều một chút.

Nghe vậy, Khương Tuyết yên lặng gật đầu, trong đôi mắt đẹp chợt có chút thương cảm. Chẳng qua nàng ta trong nháy mắt liền cố gắng khôi phục lại tinh thần, mỉm cười nói:

- Quận Đại Hoang có chút hỗn loạn, công tử lăn lộn bên ngoài, cần phải cẩn thận nhiều hơn…

Lâm Động cười cười, nhìn vị mỹ nhân dịu dàng đang được ánh trăng chiếu rọi toàn thân ở trước mặt, thoáng có chút thất thần.

Khi Lâm Động còn đang thất thần, đột nhiên một luồng u hương chợt đập vào mặt mà đến. Khi hắn vừa mới hoàn hồn lại, đã nhìn thấy Khương Tuyết đứng ngay trước mặt.

Lúc này khuôn mặt nàng ta đã đỏ ửng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Động, khẽ nhướng mũi chân, đôi môi đỏ mọng mềm mại khiến cho kẻ khác phải tâm tình rạo rực lại một lần nữa phủ lấy cặp môi của Lâm Động.

Cảm xúc mềm mại mà thư sướng khiến cho lòng Lâm Động lâng lâng, chợt không thể tự chủ vươn nhẹ cánh tay, nắm ở trên bờ eo thon nhỏ gần như nhu nhược không xương kia. Ngay khi bàn tay của hắn dán vào bờ eo mềm mại của Khương Tuyết, Lâm Động rõ ràng cảm giác được, thân thể mềm mại của nàng ta chợt xuất có chút cứng đờ.

Trong đình viện, ánh trăng bàng bạc, bóng ảnh hai người trải dài trên mặt đất, có vẻ có chút yên lặng ấm áp.

Một màn lửa nóng như vậy giằng co mấy phút đồng hồ, Khương Tuyết mới mang theo vẻ mặt đỏ ửng kiều diễm mạnh mẽ giãy thoát khỏi cánh tay của Lâm Động, giống như một con thỏ nhỏ chấn kinh, nhanh chóng chạy trốn đi. Trong mơ hồ, có một thanh âm nhỏ bé yếu ớt truyền đến:

- Cám ơn!

Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia nhanh chóng biến mất, Lâm Động cũng có chút ý luyến tiếc, khẽ chép chép miệng, chợt mỉm cười. Đây là một hồi ức vô cùng đẹp đẽ a!

Sau khi Khương Tuyết rời đi, Lâm Động cũng quay trở về phòng, sau đó ở trên giường ngồi xếp bằng xuống. Bàn tay hắn vừa lật, một cái túi Càn Khôn lạ lẫm liền xuất hiện trong tay hắn. Đây là thứ hôm nay hắn từ chỗ của La Thứu lấy được.

Nhìn túi Càn Khôn, Lâm Động khẽ cười, tinh thần lực bắt đầu khởi động. Một lát sau, một khối cốt phiến cổ quái đã xuất hiện trong tay hắn. Trên khối cốt phiến kia, có một ít văn tự mờ nhạt, ánh mắt Lâm Động nhìn một cái, khóe miệng cong lên, không khỏi chậm rãi nhíu mày.

- Ma Viên Biến!

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn, Lâm Động cảm thấy ba cái cổ tự kỳ bí này chợt lộ ra một tia khí thế hung ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận