Vũ Động Càn Khôn

Chương 204: Địch gia quận Đại Dương

- Muốn chết!

Khi kích ảnh sắc bén kia lao đến, ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn cũng sửng sốt một chút, nhưng rồi lập tức sắc mặt trở nên âm lãnh. Quát to lên, ba người nhất tề ra tay, va mạnh vào kích ảnh kia.

Ầm!

Khoảnh khắc tiếp xúc, sắc mặt ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đại biến, bởi vì lần này bọn họ đã cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ trên kích ảnh kia. Lực lượng đó đã vượt xa Nguyên Đan Đại viên mãn!

Kình phong ba động cường hãn trong giây lát tiếp xúc liền nổ bùng ra, lá khô trên mặt đất trực tiếp bị chấn bay đi. Ngay sau đó, thân thể ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đều chật vật bay ngược trở lại, rơi bịch xuống đất.

Nhìn thấy ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn vừa đánh đã bại, những người xung quanh đột nhiên sửng sốt.

- Ai?

Sắc mặt thanh niên áo đen kia cũng phát lạnh, mục quang lãnh liệt nhìn về phía rừng sâu, quát lên.

Vù!

Tiếng quát của thanh niên áo đen vừa dứt, tiếng phá gió liền vang lên, tiếp đó một đạo thân ảnh mạnh mẽ từ trong rừng lao ra, đáp xuống cạnh Tiểu Viêm, mục quang lạnh lẽo nhìn vào thanh niên áo đen kia.

Nhìn thấy người đó hiện thân, thanh niên áo đen và ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đều sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng người này lại trẻ đến vậy.

Tuy nhiên bọn họ vẫn có chút nhãn lực, tuy người trước mắt nhìn rất trẻ, nhưng khí tức lại khá sắc bén, hiển nhiên là cũng có chút bản lĩnh.

- Chư vị vô duyên vô cớ ra tay với đồng bọn của ta, không khỏi có chút thất thố rồi?

Người vừa hiện thân chính là Lâm Động đã nhanh chóng chạy tới. Hắn vươn tay đem dây trói nguyên lực trên người Tiểu Viêm dứt sạch đi, trong ánh mắt nộ hỏa lấp lánh, miệng thản nhiên nói.

Nghe thấy vậy, người thanh niên áo đen khẽ nheo mắt, chợt cười nói:

- Bằng hữu, Hỏa Mãng Hổ của ngươi ta rất có hứng thú, nếu ngươi là chủ nhân của nó, vậy thì tốt, ngươi bán nó cho ta, ta trả ngươi một cái giá khiến ngươi hài lòng.

Lời của hắn là lời thương lượng, nhưng ngữ khí lại không hề cho người khác quyền được lựa chọn.

Lâm Động liếc hắn một cái, thanh âm vẫn bình thản:

- Không bán!

Nhìn thấy Lâm Động không hề khách khí, thanh niên áo đen cũng hơi sững người, tiếp đó ánh mắt trầm xuống.

- Tiểu tử, đừng có không biết điều, thiếu gia nhà ta là người của Địch gia tại quận Đại Dương!

Lời Lâm Động vừa dứt, ba vị cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn cũng lên tiếng quát lớn.

- Quận Đại Dương, Địch gia?

Lâm Động hơi nhíu mày, đối với gia tộc này hắn tất nhiên chưa hề nghe qua. Nhưng kể quả có nghe qua thì đã sao? Ngay cả Vương Viêm của Gia tộc Vương thị hắn còn dám cướp, Địch gia này là cái thá gì chứ?

- Đi!

Vỗ nhẹ vào Tiểu Viêm vẫn đang há rộng mồm thở hồng hộc, Lâm Động không thèm để ý tới đám người này, quay người định đi.

- Đồ cứng đầu ngu xuẩn!

Nhìn Lâm Động quay người định đi, ánh mắt ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn kia đột nhiên âm trầm xuống, nhìn về phía thanh niên áo đen kia. Thấy hắn gật đầu, nguyên lực cường hãn liền đột nhiên từ trong cơ thể ba người bột phát ra.

Vừa nãy tuy bị chút thua thiệt, nhưng bọn chúng tin rằng đó là do bọn chúng bị bất ngờ, bọn chúng không tin rằng thanh niên trẻ tuổi này lại là đối thủ của ba người bọn họ.

Ầm!

Ba đạo nhân ảnh lao lên, giống như kền kền vồ mồi, nguyên lực rung động, trảo phong vô cùng sắc bén.

- Tê Phong Trảo!

Tiếng phá gió chói tai xèo xèo vang lên, trảo phong của ba người vây chặt tất cả những đường lui của Lâm Động, uy lực liên thủ của ba người họ đủ đưa một cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn vào chỗ chết.

Phát hiện thấy kình phong sắc bén đang ầm ầm kéo tới, cước bộ của Lâm Động cũng dừng lại, sắc mặt dần trở nên âm lãnh. Hắn giơ tay ra vỗ nhẹ vào Tiểu Viêm đang định lao lên tấn công, quay người lại, ngẩng đầu lên, mục quang lạnh lẽo nhìn ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đang tấn công tới.

- Tiểu tử, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy thì đừng trách chúng ta!

Nhìn Lâm Động đang gần trong gang tấc, ba người bọn họ cười lạnh một tiếng, kình phong trong tay càng trở nên sắc bén.

Ầm!

Tuy nhiên, nụ cười lạnh trên mặt bọn chúng không kéo dài lâu, trước mắt liền đột nhiên xuất hiện kim quang rực rỡ. Sau đó bọn họ liền nhìn thấy bàn tay bao phủ kim quang với một tư thế vô cùng hung bạo mạnh mẽ đánh về phía bọn họ.

Nắm đấm đó không hề có góc độ xảo diệu gì, chỉ có duy nhất lực lượng vô cùng hung bạo, nhưng dưới sức tấn công của lực lượng này, trảo phong của ba người đột nhiên tan rã, liền sau đó quyền ảnh vũ động, đánh mạnh xuống chưởng trảo của bọn họ.

Rắc!

Trong giây phút va chạm, mơ hồ có tiếng xương gãy vang lên. Lập tức mọi người liền thấy, ba người vừa rồi còn tấn công mãnh liệt thì nay lại mạnh mẽ bay ngược lại phía sau, máu tươi phun ra, cuối cùng thê thảm đập mạnh vào một thân cây lớn.

Nhìn ba người phun máu tươi bay đi, hiện trường đột nhiên im lặng. Thậm chí nụ cười trên mặt thanh niên áo đen kia cũng trở nên cương cứng, hiển nhiên là không ngờ rằng Lâm Động lại có thể dễ dàng đánh bại ba cường giả Nguyên Đan Đại viên mãn đến như vậy.

Thanh niên áo đen hơi nheo mắt lại, nhìn Lâm Động đứng im tại chỗ, dường như còn không hề động đậy, ánh mắt hàn quang lấp lánh:

- Hà hà, không ngờ ở đây có thể gặp một nhân vật khó chịu, tuy nhiên, người của Địch gia, nếu đã đánh vào thì e rằng sẽ bị phiền phức không nhỏ.

Trong khi thanh niên áo đen nói, không ít người xung quanh sắc mặt cũng không thân thiện nhìn Lâm Động, bước chân di chuyển không ngờ đem Lâm Động bao vây lại.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Động cũng âm trầm xuống, hắn nhìn thanh niên áo đen, chậm rãi nói:

- Các ngươi đả thương đồng bạn của ta, ta đã không thèm so đo, nhưng nếu còn không biết tốt xấu thì không cần biết Địch gia cái cóc khô gì, đánh cho bằng hết!

- Có gan!

Nghe thấy những lời này, khóe miệng thanh niên áo đen khẽ nhếch lên, sắc mặt cũng trở nên âm lãnh, cánh tay nâng lên.

Xuy!

Nhìn thấy tên này vẫn không chịu dừng tay, sự nhẫn nại của Lâm Động cũng đã hết, tay nắm lại, Thiên Lân Cổ Kích đã xuất hiện, nguyên lực kim sắc ào ào tuôn ra, thân hình biến thành một đạo kim quang lướt đi, Thiên Lân Cổ Kích trong tay nhằm thẳng vào cổ họng thanh niên áo đen.

- Ngăn hắn lại!

Nhìn thấy Lâm Động không ngờ thực sự dám hạ thủ, đám tùy tùng của thanh niên áo đen đột nhiên hét to lên. Lập tức có hơn chục người lao lên.

Nhưng chưa đợi bọn chúng chạm được vào Lâm Động, kích ảnh đã quét tới, chấn mạnh trên người bọn họ, khiến bọn họ thổ huyết bay đi.

- Hừ!

Nhìn thấy Lâm Động dễ dàng phá nát mấy tầng bao vây lao về phía mình, sắc mặt thanh niên áo đen cũng trở nên âm lãnh. Tay hắn nắm lại, một thanh trường thương màu xanh liền xuất hiện trên tay. Trên trường thương thanh quang tuôn động, có ba động không yếu truyền ra, hiển nhiên là một Linh bảo không tệ.

Thanh niên áo đen này tuổi ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, thực lực không yếu, cũng đã đạt tới Nguyên Đan Đại viên mãn. Hiển nhiên thế lực đằng sau hắn cũng không hề yếu, nếu không muốn ở tuổi này mà đạt được thực lực đó, không có tiền bạc hùng hậu chống đỡ cho là việc vô cùng khó khăn.

Có thực lực như vậy, thêm vào Linh bảo trong tay, thanh niên áo đen hiển nhiên vô cùng tự phụ. Với thực lực của hắn nhìn khắp đám tiểu bối trong quận Đại Dương, người có thể thắng được hắn vô cùng ít ỏi.

Cho nên Lâm Động trước mặt còn ít tuổi hơn hắn, hắn đương nhiên sẽ không lùi bước.

- Thanh Quang Sát!

Cánh tay thanh niên áo đen rung lên, trường thương trong tay thanh quang tuôn ra, phảng phất che rợp cả phiến rừng rậm này. Trong thanh quang, vô số hàn mang tàn bạo mà xảo quyệt đâm vào những yếu điểm trên người Lâm Động.

Keng keng!

Đối mặt với thế công của thanh niên áo đen, Lâm Động chỉ cười lạnh, tâm thần vùa động, lớp da trên người liền biến thành màu đồng xanh, hàn mang bắn trúng thân thể phát ra những tia lửa nhưng không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của Lâm Động.

Nhìn thấy một màn kia, sắc mặt thanh niên áo đen rốt cuộc biến sắc. Tuy nhiên không đợi hắn lui lại, Lâm Động đột nhiên bước lên, bắt lấy trường thương kia, chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh vào ngực thanh niên áo đen.

Bịch!

Kình phong mạnh mẽ bắn ra, thanh niên áo đen bị một chưởng đánh bay đi, trường thương trong tay đã bị Lâm Động cướp lấy.

Thanh niên áo đen chật vật rơi xuống, nhưng dường như không có thương thế gì. Điểm này Lâm Động cũng không hề thấy kỳ lạ, vừa rồi khi đánh vào ngực hắn liền phát hiện ra hắn dường như mặc một loại áo giáp có lực phòng ngự rất mạnh, chưa biết chừng còn là một kiện Linh bảo phòng ngự.

- Thứ này coi như là tiền lời!

Lâm Động một tay cầm Thiên Lân Cổ Kích, một tay cầm trường thương thanh quang, liếc mắt nhìn thanh niên áo đen, thản nhiên nói.

- Ngươi dám?

Thanh niên áo đen sắc mặt âm lãnh, lạnh lùng quát.

Lâm Động cũng không để ý tới hắn, bước đi về phía rừng sâu. Những tùy tùng bên cạnh cũng không dám ra tay ngăn lại, thực lực Lâm Động thể hiện ra khiến bọn chúng hiểu rằng, những người ở đây không ai là đối thủ của hắn.

Không có ai ngăn trở, Lâm Động chuẩn bị biến mất vào rừng sâu. Đột nhiên, một tiếng cười khẽ chợt từ trên không rơi xuống:

- Hà hà, vị tiểu huynh đệ, việc này là do tiểu nhi không đúng, huynh đệ giáo huấn là được rồi, nhưng còn Thanh Nguyên Thương mong là hãy lưu lại.

Thanh âm đột nhiên truyền tới khiến cước bộ của Lâm Động cũng dừng lại.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh xoáy lại, nhìn đạo thân ảnh từ trên không đáp xuống, ánh mắt không hề có chút bất ngờ. Sớm từ lúc ra tay, hắn liền cảm nhận thấy sự tồn tại của người này.

Thân ảnh từ trên không hạ xuống thân mặc áo bào xanh, tuổi cũng không ít, trên đầu có ít tóc bạc, nhưng ánh mắt sáng ngời có thần, hiển nhiên là kẻ có địa vị cao. Lúc này, hắn đang mỉm cười nhìn Lâm Động, ánh mắt thâm sâu ẩn giấu thâm ý sâu xa.

- Tạo Hình Cảnh tiểu thành?

Lâm Động liếc người này, không hề có chút sợ hãi, với thực lực hiện tại của hắn đã có thể đương đầu với cường giả ở tầng lớp này. Hắn đem trường thương thanh quang vứt xuống đất, nói một câu khiến bọn người thanh niên áo đen khuôn mặt bạo nộ:

- Muốn lấy về cũng được, dùng Thuần Nguyên Đan đổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận