Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 603: Tống Gia Tam Ma


Vù vù!

Nguyên lực hùng hồn bùng nổ, cả khu đất nổi lên từng trận cuồng phong, đất đá bay mù mịt, cảm giác như bão tố sắp kéo đến.

Khi những âm thanh gió rít đó vang lên, vô số ánh mắt cũng nhìn về phía cuối con đường, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và chờ đợi.

Ở trung tâm, ánh mắt ba nam tử hắc bào có hình hoa văn đầu lâu cũng có chút dao động, rồi gương mặt không chút biểu cảm đứng dậy. Nguyên lực thiên địa ở xung quanh cũng vì khí tức mạnh mẽ của ba người bọn chúng mà xuất hiện những đường gợn sóng.

- Hắc hắc, đúng là gan cũng lớn đấy. Trong Chiến trường Viễn Cổ này không có nhiều kẻ biết Vương triều Thiên Ma bày trận rồi mà vẫn dám đến đâu!

Một tiếng cười quái dị bỗng vang lên từ phía sau ba thân ảnh kia, rồi xuất hiện hai bóng người.

Hai người này, một mặc áo đỏ rực, toàn thân lan tỏa sự tanh nồng của máu, người kia lại mặc bạch y, nhìn có cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.

- Huyết Ảnh, Hoa Cốt, Vương triều Thiên Ma ta sẽ đối phó với bọn Lâm Động, còn bọn Liễu Bạch và Diêm Sâm thì sẽ do Vương triều Huyết Ấn và Vương triều Cốt Ngọc các ngươi xử lý. Hy vọng các ngươi sẽ không giống như bọn phế vật Vương triều Đại La.

Một kẻ mặc hắc bào lạnh lùng nói, hắn có đôi mắt thâm hiểm và cái mũi chim ưng, tạo cho người ta cảm giác vô cùng nham hiểm. Hắn chính là Lão nhị Tống Khuyết trong Tống Gia Tam Ma.

- Hắc hắc, Tống Khuyết đại ca yên tâm, bọn Liễu Bạch, Diêm Sâm không chạy thoát khỏi tay chúng ta được đâu.

Hay người bọn huyết y vội đáp, bọn chúng rất hiểu thủ đoạn của ba kẻ kia tàn độc đến mức nào, hơn nữa thực lực cũng đủ để bọn chúng thấy kính sợ.

- Ha ha, bọn Lâm Động đánh bại được Vương triều Đại La, thiết nghĩ năng lực cũng không phải tầm thường, nhưng khi biết bọn chúng ta đã chờ sẵn mà vẫn dám tới, đúng là ngoài dự liệu của ta!

Kẻ mặc hắc bào đứng ở trước tiên hơi mỉm cười. Nhìn hắn có vẻ như ôn hòa nhất trong ba người, nhưng những người biết rõ Tống Gia Tam Ma thì biết rằng, tên Tống Chân này mới là kẻ đáng sợ nhất trong ba bọn chúng.

Sự đáng sợ đó không chỉ về thực lực mà còn về mức độ tàn độc trong thủ đoạn!

Có tin đồn rằng, mỗi kẻ bị hắn đoạt đi Niết Bàn Ấn cuối cùng đều mất mạng, cũng vì thế mà sau này rất nhiều người khi gặp phải sát tinh này thì không dám phản kháng mà chủ động giao ra Niết Bàn Ấn để giữ tính mạng.

- Ở đây cũng là một nơi không tệ để chôn thân!

Tống Bá xếp vị trí thứ ba cười nói, để lộ ra hàm răng trắng muốt tỏa ra thứ hàn ý lạnh thấu xương.

Phía sau ba bọn chúng, hai huyết ảnh kia cũng cười nham hiểm, rồi ngẩng lên nhìn nơi có tiếng gió rít đằng xa.

Xoẹt xoẹt!

Tiếng gió rít ngày một mạnh mẽ, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về hướng đó. Từ trong rừng bay ra rất nhiều thân ảnh, cuối cùng dần đáp xuống ở ngoại vi vùng đất đầy đá này.

Lam Anh và Thanh Phong ở trên tảng đá khổng lồ cũng ngẩng lên nhìn về những thân ảnh đó. Đứng đầu là thân ảnh rất quen thuộc.

Chính là Lâm Động!

Vút vút!

Khi bọn Lâm Động dừng lại thì từ phía sau cũng có vô số thân ảnh từ bốn phương tám hướng bay tới bao vây chặt lấy vùng đất này.



- Ba kẻ đó chính là Tống Gia Tam Ma của Vương triều Thiên Ma. Phía sau bọn chúng chính là thủ lĩnh của Vương triều Huyết Ấn và Vương triều Cốt Ngọc, bọn chúng đều là cường giả ở tầng thứ như Tiêu Sơn của Vương triều Đại La.

Liễu Bạch đứng bên cạnh Lâm Động, ánh mắt nặng nề nhìn ba thân ảnh hắc bào kia, nhỏ giọng nói.

Lâm Động ngẩng lên nhìn ba bóng người toàn thân là nguyên lực cuồng bạo đó, ánh mắt cũng ánh lên vẻ trầm trọng, hắn cũng cảm nhận được thực lực cường hãn của bọn chúng.

Xung quanh hiển nhiên xung quanh còn có không ít cường giả của ba đại Vương triều đang nhăm nhe, nhưng phần lớn bọn chúng đều nhìn với ánh mắt thích thú, hiển nhiên đã coi bọn Lâm Động là cá nằm trên thớt.

Sau khi Lâm Động xuất hiện, nơi đây cũng tập trung ngày một nhiều người hơn, nhưng lại không hề xuất hiện sự hỗn loạn. Trước áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ trên người Tống Gia Tam Ma, những cường giả có dấu hiệu điên cuồng vì không khí trong khu rừng Bách Triều Lâm cũng tỉnh táo hơn đôi chút, bọn họ biết cuộc chiến ở đây không thuộc về mình!

Khi Lâm Động nhìn về ba hắc ảnh kia, thì bọn chúng cũng đang nhìn về phía bọn Lâm Động, trên gương mặt bọn chúng dần hiện lên nụ cười cổ quái.

Bốp bốp!

Tống Chân khẽ vỗ tay, nói:

- Ngươi chính là Lâm Động phải không? Dù thế nào thì dũng khí của ngươi cũng khiến ta rất khâm phục. Nếu không phải vì truyền thừa của bọn ta thì có lẽ bọn ta sẽ kết giao với ngươi.

- Chỉ sợ tại hạ không với được cao như thế!

Lâm Động cười, đương nhiên hắn có thể nhận ra sự châm chọc trong lời nói của Tống Chân.

- Những kẻ sắp chết thì đúng là không thể với cao được. Lâm Động, đừng tưởng có chút danh tiếng mà có tư cách nghênh ngang trước mặt Vương triều Thiên Ma bọn ta. Nói thẳng ra thì ngươi thật sự không có tư cách đó!

Tống Khuyết lạnh lùng nói.

- Ha ha, ngữ khí của ngươi sắp ngông cuồng bằng ta rồi đấy!

Gương mặt tuấn mỹ của Tiểu điêu hiện lên nụ cười, nói.

Ánh mắt Tống Khuyết lạnh đi nhìn Tiểu điêu, rồi bỗng điểm một ngón tay lên không trung, một vòng xoáy kình phong bay ra, nhanh như chớp lao về phía Tiểu điêu.

Đối mặt với công kích đó, Tiểu điêu chẳng có dấu hiệu né tránh, khi vòng xoáy đó còn cách người Tiểu điêu khoảng mười trượng thì đã tự động tan thành mấy luồng khói tản đi trong không khí. Cảnh tượng đó khiến không ít kẻ tim phải run lên.

- Chơi trò đó trước mặt điêu gia ta sao, thật mất mặt! Muốn chết nhanh một chút thì cút xuống đây. Vương triều Thiên Ma chết tiệt gì, điêu gia ta chưa từng nghe qua!

Mắt Tiểu điêu cũng hiện lên sự âm u lạnh lẽo nhìn Tống Khuyết, cười lạnh nói.

- Ngươi muốn chết hả?

Tống Khuyết đại nổ, nguyên lực hùng hồn và sát ý lập tức bùng nổ, khiến không ít người đứng ở xung quanh phải run rẩy. Hai bên đúng thật là không nể mặt nhau, lời nói căn bản không chút nhân nhượng.

- Ha ha, nhiều năm rồi, ngươi chính là người đầu tiên dám chửi Vương triều Thiên Ma bọn chúng ta như thế.

Tống Chân cười ha hả nói, nhưng ai cũng có thể nhận ra sự u tối trong lời nói đó.

- Mỗi lần gặp Vương triều Siêu cấp đầy cảm giác ưu việt như các ngươi, lúc nào cũng phải nghe các ngươi lảm nhảm toàn những lời thừa thãi!

Lâm Động bất lực thở dài, rồi trước bao ánh mắt chăm chú, hắn giơ một ngón tay chỉ về phía Tống Chân, bình tĩnh nói:

- Bắt đầu đi, nếu không thì giao Niết Bàn Ấn ra đây rồi cút!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ồ!

Tất cả lập tức rộ lên, ngay cả Lam Anh và Thanh Phong cũng đầy kinh ngạc. Một lúc sau Thanh Phong mới quay sang Lam Anh, bật ngón cái lên nói:

- Tên tiểu tử này gan không nhỏ a! Dám nói như vậy với Tống Chân, chỉ là không biết có phải đang cố làm ra vẻ không!

- Một người chỉ với xuất thân Vương triều Hạ cấp đến được đây lẽ nào chỉ dựa vào sự lỗ mãng?

Lam Anh khẽ cười, nói.

- Hy vọng ngươi nói đúng, nếu không thì quá vô vị!

Thanh Phong nhún vai nói.

- Ha ha, thú vị!

Tống Chân khẽ cười, ánh mắt nhìn Lâm Động hiện lên sự hung hăng. Nguyên lực cuồng bạo phun trào như núi lửa, có thể thấy vị thủ lĩnh Vương triều Thiên Ma này đã nổi giận rồi.

- Lâu lắm rồi không có dục vọng giết người như thế này. Hôm nay các ngươi sẽ không có con cá nào lọt lưới đâu!

Gương mặt Tống Chân vẫn có nụ cười, nhưng những lời thốt ra lại khiến không ít cường giả lạnh toát, một số người thậm chí còn lặng lẽ lùi ra xa.

- Liễu Bạch huynh, Vương triều Huyết Ấn và Vương triều Cốt Ngọc giao cho mọi người!

Lâm Động quay lại nhìn Liễu Bạch khẽ nói.

- Còn Tống Gia Tam Ma, ba huynh đệ ta sẽ đối phó!

Liễu Bạch sững người nhìn Lâm Động, hắn không thấy chút sợ hãi nào trong lời nói của Lâm Động mà ngược lại đầy chiến ý.

Dường như hắn mặc kệ đối phương là ai, mãi mãi cũng không biết đến sợ hãi.

- Lâm Động huynh yên tâm, bọn ta nhất định sẽ không khiến các huynh bị làm phiền đâu!

Liễu Bạch hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

Lâm Động gật đầu cười, nhìn Tiểu điêu và Tiểu Viêm, tất cả khẽ gật đầu rồi chầm chầm bước ra.

Ầm ầm!

Theo từng bước đi của ba người, đá vụn trên mặt đất vỡ vụn ra, áp lực kinh người tỏa ra từ người bọn họ.

Tống Chân dùng cái lưỡi đỏ lòm liếm liếm môi, ánh mắt hiện lên sự khát máu, rồi cũng bước ra. Tống Khuyết, Tống Bá cũng bước tới, tảng đá dưới chân lập tức nứt ra.

- Giết!

Tiếng hét trầm đục mà lạnh băng gần như phát ra đồng thời từ Lâm Động và Tống Chân. Khoảnh khắc ấy, sáu đạo thân ảnh cùng lao ra.

Sát khí tràn ngập không gian, chấn động tứ phương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận