Vũ Động Càn Khôn

Vũ Động Càn Khôn - Chương 653: Ra khỏi Đan Hà


Ào ào ào!

Trên mặt Đan Hà, sóng cuồn cuộn dâng trào, từng đợt sóng không ngừng dâng lên, cuối cùng vỗ mạnh vào những bình đài ở xung quanh, phát ra những tiếng ầm ào.

Sự biến hóa này của Đan Hà khiến vô số ánh mắt tập trung vào đây, cặp mắt nào cũng vô cùng ngưng trọng, nhìn động tĩnh này, lẽ nào Lâm Động đã chuẩn bị ra khỏi Đan Hà?

Vừa nghĩ như vậy, tất cả mọi người không khỏi vươn cao cổ chờ đợi, ai cũng muốn chờ xem, người mới tới tên Lâm Động này trong mười một ngày vừa qua thực sự đã hấp thu hết Niết Bàn Kim Khí ở dưới đáy Đan Hà chưa, hay chẳng qua chỉ là lãng phí thời gian ở dưới đó mà thôi?

Vũng xoáy màu đen thông xuống đáy Đan Hà lúc này cũng có dấu hiệu vỡ vụn, từng đạo lực lượng vô cùng cuồng bạo không ngừng từ trong vũng xoáy tỏa ra.

- Loại ba động này… là Niết Bàn Kiếp!

Ở phía trên Đan Hà, Trần Chân và Ngộ Đạo cũng nhìn vũng xoáy màu đen đó với ánh mắt có chút kinh ngạc. Với năng lực của bọn họ đương nhiên là đã cảm nhận thấy, loại ba động đó chính là dấu hiệu xuất hiện Niết Bàn Kiếp!

- Tên tiểu tử này, xem ra thực sự đã hấp thu hết Niết Bàn Kim Khí ở dưới đáy Đan Hà rồi!

Ánh mắt Trần Chân ngưng trọng, khẽ nói.

- Hơn nữa chỉ dùng có mười một ngày!

Ngộ Đạo khẽ vuốt râu, vẻ mặt có chút phức tạp, vị tiền bối tên là Chu Thông đó không chỉ được đệ tử của Đạo Tông coi như thần thánh, thậm chí ngay cả những nhân vật cấp bậc Điện chủ như bọn họ cũng vô cùng khâm phục, vậy mà bây giờ, một tên đệ tử của Hoang Điện bọn họ không ngờ lại còn có được thành tích vượt qua cả Chu Thông!

- Tuy không biết hắn dùng thủ đoạn gì, nhưng có thể hấp thu hết Niết Bàn Kim Khí cũng đủ để chứng minh năng lực của hắn. Lần này ngươi đã nhìn rất chuẩn xác, xem ra Hoang Điện chúng ta sẽ không còn chịu thua kém bao lâu nữa đâu!

Trần Chân mỉm cười, tiếng cười có chút kích động, bởi dù sao Hoang Điện đã lâu lắm rồi không có ai có được thành tích như vậy.

- Ngươi cũng đừng đánh giá quá cao tên tiểu tử này, dù sao cũng chỉ là một lần Đan Hà Quán Đỉnh mà thôi, cũng không thể chứng minh được điều gì cả. Muốn cho Hoang Điện của chúng ta trỗi dậy một lần nữa, ít nhất cũng phải đợi hắn lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh đã, nếu không tới cuộc tỷ thí giữa các điện, hắn cũng không thể nào sánh được với đệ tử hàng đầu đã tu luyện Tam Đại Kỳ Kinh của ba điện kia.

Ngộ Đạo trầm ngâm nói. Tuy ông ta luôn rất kỳ vọng vào Lâm Động, nhưng lúc này ông ta lại vô cùng tỉnh táo, không muốn khiến Lâm Động có quá nhiều gánh nặng. Tên tiểu tử này tuy vô cùng xuất sắc, nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ.

- Ta biết ngươi nghĩ gì. Nhưng hiện tại hắn đã làm ra chuyện như vậy, không chỉ chúng ta mà ngay cả các Trưởng lão cũng đã thầm chú ý, đệ tử của bốn điện lại càng chú ý chặt tới hắn, nếu hắn không thể lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh, e rằng tới lúc đó sẽ có không ít lời ra tiếng vào, dù sao thì biểu hiện của hắn trong lần Đan Hà Quán Đỉnh này cũng quá ư là kinh người.

Trần Chân trầm mặc một lúc rồi nói.



- Cứ xem thế nào đã, còn không đến một tháng nữa là tới Đại hội So tài hàng năm của Hoang Điện chúng ta rồi, hiện tại cũng chỉ có bốn người đám Bàng Thống là có tư cách lĩnh ngộ Đại Hoang Vu Kinh, Lâm Động mà muốn có được tư cách đó thì trước hết phải vượt qua được bốn tên này. Nhưng bốn tên đó cũng không phải hạng tầm thường, để bảo vệ uy danh của sư huynh, có lẽ sẽ không dễ cho Lâm Động vượt qua!

Ngộ Đạo cười khổ gật đầu, ông ta cũng chẳng có cách nào cả. Từ nay về sau, Lâm Động nhất định sẽ được đệ tử của bốn điện biết tới, dù sao Hoang Điện trong những năm nay người có được thành tích như vậy cũng chỉ có vị Chu Thông tiền bối được rất nhiều đệ tử coi như thần thánh kia, do vậy rất nhiều người sẽ ngầm so sánh Lâm Động và Chu Thông, như vậy sẽ khiến Lâm Động phải đứng dưới một cái bóng râm rất lớn!

Cái bóng râm đó sẽ là một trái núi đứng sừng sững trước mặt Lâm Động, nếu không thể vượt qua thì có lẽ sẽ là một sự đả kích rất lớn đối với con đường tu luyện của Lâm Động!

Việc này đối với Lâm Động mà nói, ngay cả Ngộ Đạo cũng không biết là tốt hay xấu. Ông ta biết rõ tiềm lực của Lâm Động vô cùng phi phàm, nhưng mà… muốn vượt qua được người đó, lại còn là một kỳ tài từng làm chấn động cả Đông Huyền Vực!

Trong lúc Trần Chân và Ngộ Đạo đang nói chuyện, ba động trên mặt Đan Hà càng ngày càng trở nên cuồng bạo, từng cỗ Niết Bàn Khí vô cùng cuồng bạo không ngừng từ trong vũng xoáy tuôn ra, khiến về sau ngay cả những đệ tử đứng trên bình đài cũng đã cảm nhận được.

Đối với Niết Bàn Kiếp, tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết rất rõ, bởi vậy không lâu sau đã nhận ra. Lập tức mặt biến sắc, lẽ nào tên Lâm Động đó thật sự đã hấp thu hết Niết Bàn Kim Khí, đồng thời còn định vượt qua Niết Bàn Kiếp hay sao?

Ở trên một bình đài, bốn đại đệ tử chân truyền cũng vô cùng kinh ngạc nhìn xuống mặt Đan Hà, đặc biệt là nam tử có tên Tưởng Hạo lại càng nhíu chặt mày, lập tức mím môi, nói:

- Quả nhiên có chút bản lĩnh! Nhưng cho dù có vượt qua được Niết Bàn Kiếp lần này thì cũng chỉ là Ngũ Nguyên Niết Bàn mà thôi!

Là một trong bốn đại đệ tử chân truyền, thực lực của Tưởng Hạo đã đạt tới Thất Nguyên Niết Bàn, đồng thời cũng có rất nhiều loại vũ kỹ cường đại, lực chiến đấu phi phàm, Lâm Động tuy đã từng đánh bại Đồng Xuyên, nhưng điều đó vẫn chưa đủ khiến Tưởng Hạo phải e ngại. Dù sao cái uy danh của bốn đại đệ tử chân truyền cũng không phải tự nhiên mà có.

Ầm!

Một cột sáng do Niết Bàn Khí ngưng tụ thành từ dưới Đan Hà vọt lên, kèm theo tiếng động kinh người.

Ầm ầm ầm!

Sau khi cột sáng đó vọt lên, như một phản ứng dây chuyền, mặt hồ không ngừng chấn động, từng cột sáng không ngừng vọt lên, từng cỗ Niết Bàn Khí cuồng bạo cũng nhanh chóng lan ra, sức nóng quen thuộc ở trong đó khiến mọi người hiểu rằng, Lâm Động quả thực đang vượt qua Niết Bàn Kiếp ở dưới đáy Đan Hà.

- Cũng không biết tên tiểu tử đó có thể vượt qua được Niết Bàn Kiếp hay không, nếu mà thất bại thì thật là mất mặt!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên mặt Đan Hà, Niết Bàn Kiếp là thứ mà cường giả Niết Bàn Cảnh sợ hãi nhất, ai cũng không dám coi thường, bởi vậy ai cũng không biết liệu Lâm Động có thể thuận lợi vượt qua Niết Bàn Kiếp lần này hay không.

Trong khi mặt Đan Hà còn đang chấn động dữ dội, vũng xoáy trên mặt Đan Hà ngày càng nhỏ, cuối cùng còn lại một vũng xoáy nhỏ chừng một thước.

- Ra rồi!

Ở trên đỉnh núi ở phía xa, ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu ngưng trọng, Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh cũng vội vàng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt không chớp nhìn xuống Đan Hà.

Vù!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thanh âm của Ứng Tiếu Tiếu vừa dứt, một đạo kim quang rực rỡ đột nhiên từ trong vũng xoáy sắp tan biến kia vọt ra, sau đó vọt ra khỏi mặt Đan Hà, lên thẳng bầu trời cao.

Ầm!

Khi đạo kim quang đó vọt ra khỏi mặt hồ, một đạo khí tức ba động kinh người cũng đột nhiên từ trong đám kim quang tỏa ra.

Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía đạo kim quang đó, ở trong kim quang phảng phất như có một đạo thân ảnh đang ngẩng mặt gào lớn, tiếng gào xen lẫn Niết Bàn Khí hùng hậu, cuồn cuộn lan ra.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, kim quang dần tiêu tán, sau đó, một đạo thân ảnh gầy gò liền xuất hiện trước ánh mắt chăm chú của mọi người.

Trên người đạo thân ảnh đó vẫn còn kim quang quấn quanh, nhìn từ xa vô cùng phi phàm, hơn nữa từ trong đám kim quang đó, rất nhiều người đã cảm nhận thấy một loại áp lực.

- Đó là… Nguyên Thần Khí!

Đám người Bàng Thống khẽ nhíu mày. Sau khi tiến vào cảnh giới Thất Nguyên Niết Bàn, nguyên lực trong cơ thể bọn họ cũng bắt đầu sản sinh ra Nguyên Thần Khí, đương nhiên vô cùng quen thuộc với loại ba động đó, nhưng khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc là Nguyên Thần Khí ở trên người Lâm Động cơ hồ còn cường hãn hơn cả của bọn chúng nữa!

- Hắn đã hấp thu hết Niết Bàn Kim Khí rồi!

Ứng Tiếu Tiếu ở trên đỉnh núi khẽ nắm chặt tay, chậm rãi nói.

Lúc này đã không còn bất cứ nghi vấn gì nữa, với thực lực Ngũ Nguyên Niết Bàn của Lâm Động không thể nào sản sinh ra Nguyên Thần Khí được, như vậy chỉ có thể có một đáp án, đó chính là Lâm Động đã thực sự hấp thu hết Niết Bàn Kim Khí ở dưới đáy Đan Hà!

Ứng Hoan Hoan khẽ mím môi, vẻ mặt thiếu nữ lúc này có chút phức tạp, nàng vốn dĩ không hề coi trọng gã đệ tử mới tới này, thậm chí còn đánh giá hắn tự cao tự đại, huênh hoang khoác lác, nhưng nàng thực sự không ngờ được rằng, chỉ trong chưa đầy nửa tháng, gã đệ tử mới tới này đã làm chấn động cả Đạo Tông!

- Có gì ghê gớm chứ? Chẳng qua chỉ là Đan Hà Quán Đỉnh mà thôi, có bản lĩnh thì lĩnh ngộ được Đại Hoang Vu Kinh đi!

Ứng Hoan Hoan lẩm bẩm nói, nhưng lúc này đã không còn tự tin được như lúc đầu nữa. Sự coi thường Lâm Động cũng đã tiêu tán hết, nàng cũng đã trải qua Đan Hà Quán Đỉnh, biết rất rõ muốn đạt được tới mức độ như Lâm Động thì khó khăn như thế nào!

- Đi thôi, không cần nhìn nữa, Hoang Điện đã có một đệ tử không tệ, nhưng muốn lĩnh ngộ ra Đại Hoang Vu Kinh thì vẫn chưa đủ, hy vọng hắn sẽ không thất bại. Ta… cũng rất muốn xem xem, Đại Hoang Vu Kinh cường đại nhất của Đạo Tông chúng ta rốt cuộc bá đạo thế nào?

Ứng Tiếu Tiếu khẽ xoay người, không chút chần chừ, thân hóa thành một đạo hồng mang lao về phía xa, Ứng Hoan Hoan sau chút chần chừ cũng vội đi theo.

Khi hai người đám Ứng Tiếu Tiếu vừa đi xa, Lâm Động ở trên cao dường như cũng đã cảm nhận thấy, ánh mắt hắn khẽ nhíu lại. Xem ra lần này hắn đã được không ít người chú ý tới, nhưng như vậy cũng tốt, những ngày tháng sau này có lẽ sẽ rất thú vị!

Đại Hoang Vu Kinh, hắn nhất định phải lĩnh ngộ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận