Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 490:

Kể cả những món dùng tới tinh bột cũng vậy, bọn họ không thể tìm ra biện pháp thay thế.
Nếu thịt không được bỏ thêm chút tinh bột, có xào kiểu gì cũng sẽ có một chút khô cứng, không thể trơn mềm như tửu lầu nhà nàng được.
Lê Tương chẳng hề lo lắng chút nào, nhưng mấy người trong phòng bếp lại nóng ruột nóng gan dần dần không chịu đựng nổi.
Đặc biệt là hai tỷ muội bọn Đào Tử. Hai ngày nay các nàng ấy đã bỏ nhầm mấy lần gia vị nấu ăn rồi.
Cuối cùng vẫn cần nàng bày ra phong phạm sư phụ giáo huấn một trận, hai người ấy mới tỉnh táo trở lại.
Không cần biết người bên ngoài mô phỏng đồ ăn của tửu lầu nhà mình thế nào, tóm lại lưu lượng khách nhà mình vẫn đông đúc, chịu ảnh hưởng cực kỳ nhỏ, thậm chí những khách nhân chuyển qua tửu lâu khác ăn thử, sau khi cảm thấy hương vị không đúng lại quay về rồi.
Trong lúc không hay biết, những tửu lâu khác hành động chẳng khác nào thay tửu lầu nhà nàng củng cố niềm tin của khách quen.
Sau khi trấn an xong mấy người trong phòng bếp, lại tới phiên chưởng quầy Miêu bắt đầu buồn bực.
“Chủ nhân ơi, năm rồi vào thời điểm này, có không ít phu nhân tiểu thư tới tửu lầu chúng ta đặt điểm tâm, hẹn bàn tiệc đó.”
Hiện giờ đang độ mùa xuân, chính là thời điểm nở rộ hoạt động du xuân và ngắm hoa, mà song song với loại hoạt động này chính là những món điểm tâm, mỹ thực.
Kể cả khi không đặt điểm tâm, trên lầu ba của bọn họ cũng có không ít phu nhân tiểu thư đặt chỗ tới ngắm cảnh.
Nhưng hiện giờ không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, chuyện này khiến chưởng quầy Miêu cảm thấy không quá thích hợp.
“Chuyện này đâu có gì khó đoán, chắc chắn bọn họ đã bị những nơi khác cướp đi rồi. Người ta tự có mối quan hệ của mình, lại có danh tiếng, nghĩ lại chúng ta xem, đã đổi thành tửu lầu, thực đơn lại không có điểm tâm. Những phu nhân tiểu thư đó không tới cũng là chuyện bình thường mà.”
Ngày nào Lê Tương cũng tính sổ, nàng không thấy hiện tượng khách nhân giảm bớt, cho nên chuyện chưởng quầy Miêu lo lắng kia, cũng không quá quan trọng.
Hai người vừa thảo luận xong, không nghĩ tới tửu lầu đã lập tức có một vị Sở phu nhân muốn đặt bàn tiệc.
Lúc này đại ca tẩu tử đều không có mặt, người ta lại điểm danh muốn nói chuyện với chủ nhân của nơi này. Bởi vậy Lê Tương đành phải lên đón tiếp.
Nàng vừa đẩy cửa, đã ngửi được một đợt mùi hương thanh nhã yên tĩnh, có chút quen thuộc.
Trên lầu ba, ngoại trừ một gian phòng để lại cho gia đình nhà nàng, đã được tẩu tử phun hương thơm, còn lại những gian phòng khác đều toả mùi gỗ nhàn nhạt nhẹ nhàng. Cho nên mùi hương này đến từ vị phu nhân kia……
Nhưng nàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy vị Sở phu nhân này có khuôn mặt trong sáng xinh đẹp, chỉ cần nhìn qua là không quên được, nên nàng dám khẳng định, mình chưa gặp đối phương bao giờ.
“Ngươi chính là Lê Tương?”
“Ừm? Phu nhân biết ta ư?”
“Ta chỉ nghe nói qua, đây vẫn là lần đầu tiên chân chính gặp mặt.”
Vị Sở phu nhân kia vẫy tay với Lê Tương, để nàng ngồi bên người mình.
“Ta nha, gần đây được ăn không ít món ngon từ tay ngươi, đặc biệt là tào phớ ngọt kia, món đó hợp khẩu vị của ta nhất.”
Vừa nói tới tào phớ, Lê Tương lập tức hiểu ra hương thơm này quen thuộc ở đâu.
“Ngài là bằng hữu của trụ trì Tĩnh Từ?”
“Không phải, không thể nói là bằng hữu. Trụ trì Tĩnh Từ là thẩm thẩm của ta.”
Có lẽ vì liên quan tới trụ trì Tĩnh Từ nên Sở phu nhân tỏ ra rất hoà nhã với Lê Tương, sau khi nàng ấy vừa cười dịu dàng vừa nói mối quan hệ giữa mình và thẩm thẩm, thì lập tức đi vào chủ đề chính.
Đại khái là ngày mai nàng ấy muốn tới tửu lầu đặt yến đãi khách nhân nên muốn bao tầng này.
“Thẩm thẩm vẫn luôn khen ngợi tay nghề của ngươi với ta, ta cũng được ăn món đậu hũ nhà các ngươi làm rồi, hương vị thật sự không tồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận