Thánh Khư

Chương 1334: Một con thuyền lá nhỏ vào tinh hải (2)

Chương 1334: Một con thuyền lá nhỏ vào tinh hải (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Dương khí sục sôi, bùng từ hỗn độn ra, là một số tinh cầu bị nóng chảy?”

Khi thấy tin tức như vậy, Sở Phong há hốc mồm trợn tròn mắt. Lúc hắn rời đi đã từng thấy mưa sao băng, thì ra là dương khí bắn ra.

“Dường như có sinh vật dương gian tiến vào trong vũ trụ?” Sở Phong giật mình phát hiện, mấy ngày nay, khái niệm dương gian đã được người ta công khai nói đến.

Sau đó, một số tin tức giật gân liên tục bị tung ra.

“Cảnh báo, có lẽ có sinh vật có dương khí nồng nặc xuất hiện, nhất định phải cẩn thận.”

“Nếu phát hiện bất cứ điều gì, lập tức báo với thánh nhân, Kim Thân Bồ Tát... tuyệt đối không nên vọng động, sẽ có tiến hóa giả cường đại xử lý.”

Từ những tin tức này, Sở Phong nhạy bén cảm nhận được, có một số cao tầng của một số chủng tộc cường đại biết về dương gian, muốn bắt được sinh vật dương gian.

Sau đó, hắn thấy rất nhiều bình luận, bao gồm trên Nguyên Thú Bình Đài, không ít người đều đang thảo luận rất náo nhiệt, có người hơi sợ sinh vật dương gian, họ đều đang rất lo lắng.

“Con mẹ nó, nếu quả thật có dương gian, bọn họ là người, chúng ta là ma. Sợ cái quái gì.” Sở Phong lẩm bẩm, hắn thấy bọn họ quá mềm yếu.

“Cho tới giờ đều là người sợ ma, nào từng nghe tới ma sợ người?” Sở Phong lẩm bẩm, hắn khá bất mãn.

Nhưng trong cao tầng của vũ trụ, cường giả của các tộc cũng không tiệt lộ minh thổ của Tinh Không này. Họ chưa từng nói “sự thật” như vậy cho thế nhân biết.

Vì thế nên người trong vũ trụ này chắc chắn không cho rằng bản thân mình là ma.

Trên thực tế, sau mỗi lần suy ngẫm, Sở Phong đều không tiếp nhận được rằng hắn – một người có máu có thịt, sao đột nhiên lại biến thành ma?

Hắn thấy, đây chỉ là cách nói tương đối mà thôi, nó phân chia dựa vào dương khí có thịnh không.

Nhưng vừa nghĩ tới tiếng thở dài của hoa bỉ ngạn, hắn lại tê cả da đầu, dựa theo cách nói của vị kia, vùng vũ trụ này toàn là vật chết, từng bị tiêu diệt.

“Mặc kệ là người hay là ma, mình vẫn cảm thấy mình đang sống, luôn luôn tồn tại, không cần người khác phải công nhận. Sớm muộn gì cũng có một ngày mình đi dạo một vòng dương gian, xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Dọc theo đường đi, thực sự buồn tẻ, không có ai giao lưu cùng, Sở Phong luôn lẩm bẩm một mình, nói đến mức phát chán. Cuối cùng hắn im lặng luôn.

Trong quá trình này, hắn rất nhớ những người trên Trái Đất.

Một mình đi trong vũ trụ mênh mông, cảm giác này quá cô độc.

Thiên thể bao la như vậy, hắn lại nhỏ bé như thế này, muốn đi từ mảnh tinh hệ này đến mảnh tinh hệ khác, nếu không có đường truyền tống mà cổ nhân để lại thì thực sự quá khó khắn, không có khả năng thực hiện được.

Nửa tháng sau, Sở Phong bình tĩnh lại, không nhớ nhà nữa.

Một tháng sau, Sở Phong hơi mất cảm giác, không có ai để giao lưu, trò chuyện, hắn cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ tự kỷ mất.

Trên đường, hắn hấp thụ ước số năng lượng đặc biệt du lịch vũ trụ, quan tưởng tinh hải bao la, tiến hành tu luyện.

Nửa tháng sau, hành trình cô độc của hắn bị phá vỡ.

Khi hắn đi ra khỏi tràng vực truyền tống không gian, nhìn ra phía xa có tia sáng đang rơi xuống. Sau đó hắn phát hiện nó càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn hơn. Cuối cùng đúng là nó đang lao xuống đây.

“Ai yo!”

Sở Phong la hét, nhảy dựng lên bỏ chạy, hắn ngồi trên thuyền lục trúc, phóng vèo một cái lên cao.

Bởi đó là một quả cầu kim loại, là một cái tàu vũ trụ, ánh sáng chói mắt bùng lên, dương khí bao trùm mà hắn không thể nào chịu nổi, nó cứ thế xông tới.

Vèo một cái, thuyền lục trúc vọt lên, chở Sở Phong vượt qua vũ trụ trong nháy mắt, chỉ cần rót năng lượng vào, thuyền pháp có thể tiến hành vượt không gian trong phạm vi nhất định. Trong nháy mắt, Sở Phong đã rời khỏi tinh cầu này đến vực ngoại, nhìn xuống phía dưới.

Ầm

Sau khi quả cầu kim loại kia va chạm với hành tinh chết phía dưới, lập tức đập ra một cái hố sâu khổng lồ, sau đó ánh lửa ngập trời, dương khí dâng trào cuồn cuộn, làm bề mặt của tinh cầu kia bị đốt đến nóng chảy, sau đó biến mất, liên tục bị chôn vùi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Phong thất kinh, loại dương khí hừng hực này, hào quang dâng trào mãnh liệt, làm tất cả năng lượng đều bốc hơi, hủy diệt tinh cầu.

Sở Phong ở trên bầu trời, nhìn chằm chằm biến cố đột ngột này.

“Bịch.”

Cửa của quả cầu kim loại mở ra, một thiếu nữ bước ra, sau khi hấp thu được khí tức của Tinh Không này, bỗng nhiên nàng ho khan, hơn nữa thân thể còn run lên vì lạnh, như cảm thấy sự lạnh lẽo cùng cực vậy.

“Khụ khụ... sao lại lạnh như vậy, lẽ nào thực sự mình xuất hiện ở Minh Giới, trong đất nước của ma quỷ rồi? thật đáng sợ, sao mình lại đi tới nơi này chứ, có gặp phải ma quỷ không?”

Hiển nhiên, cô gái kia vô cùng mạnh, Sở Phong nghe không hiểu ngôn ngữ của nàng ta lắm, nhưng hắn cảm nhận được sự sống tinh thần cường đại của nàng ta, có thể hiểu rõ ý của nàng ta.

“A, thực sự có ma, trên trời có một con quỷ nhỏ.”

Cô gái kia phát hiện ra Sở Phong ở trên trời, hắn ngồi ngay ngắn trên thuyền lục trúc không có khả năng tránh được, bị bảo kính trên tay nàng ta soi trúng, bị nhìn xuyên. Nhưng nàng ta đang hét ầm lên, có vẻ rất sợ hãi.

“Hu hu, mẹ ơi, sao mình lại đi vào minh thổ, trên đời thực sự có nơi này. Thật sự có ma, không phải người chết là hết sao? Nhưng mình vẫn chưa chết, sao mình lại tới một thế giới lạnh lẽo như thế này được, mình nhớ nhà, mình phải đi về, hu hu... con quỷ nhỏ kia, mày đi đi, đừng có tới đây.”

Cô gái ngây thơ kia mặc quần áo không gian kỳ lạ, hơn nữa còn được quấn bằng lông của á thần thú cường đại, toàn thân có ký hiệu lóe lên, dương khí cực kỳ thịnh, vô cùng kinh người.

Nhưng sao nàng ta lại nhát gan như vậy, sợ Sở Phong đến gần.

Sở Phong hoàn toàn câm nín, hắn rất muốn nói, ta là người, nha đầu lừa đảo như ngươi mới là ma, đồ nhát gan.

Hắn muốn nhìn kĩ một chút, nhưng cô gái kia quá mãnh liệt, giống như một mặt trời đang bốc cháy, quanh thân đều có mặt, như thần lô vĩnh hằng, ngọn lửa ngút trời, dương khí cuồn cuộn.

Sở Phong giật mình phát hiện kiểu rực cháy này, khí tức như thế không thuộc về năng lượng của vùng vũ trụ này, khác hẳn với ánh sáng vĩnh cửu của các ngôi sao, nó cực kỳ đặc biệt.

“Mình gặp ma rồi, mình muốn về nhà.” Cô gái kia kêu lên, đóng cửa của tàu vũ trụ bịch một cái.

Sở Phong: “...”

Hắn vốn còn muốn chạy trốn đấy, ai ngờ thiếu nữ này lại la hét gọi mẹ, sợ ma thét ầm cả lên, đóng cửa khoang tàu rồi chạy trốn. Điều này làm hắn không biết nói gì.

“Đi nào, đi nào, mình phải trở về Nhân Gian Giới.” thiếu nữ sợ mất mật, minh thổ thực sự tồn tại, không phải truyền thuyết, trong lòng nàng tràn ngập sự sợ hãi.

“Thiên đế lịch, tháng 10, năm 9876351, tiên nữ xinh đẹp nhất trên đời – Hi, đi nhầm vào Minh Giới, gặp phải một con quỷ nhỏ, vì thế viết lại trang nhật ký này.”

Cô thiếu nữ này vô cùng tự luyến, lúc viết nhật ký trước khi rời đi còn không quên khoe khoang, nàng du lịch các nơi, vì thế nên có thói quen viết nhật ký, một thần niệm hiện lên, nàng đang khắc nhật ký trên một mảnh ngọc thạch.

Sau đó, nàng ta bỏ chạy luôn, trong miệng vẫn lẩm bẩm, nhớ mẹ của nàng, muốn trở về nhân gian, rời khởi minh thổ. Nàng khống chế quả cầu kim loại, vèo một cái bay mất dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá