Thánh Khư

Chương 2219: Đại Mộng Hồn Thổ (2)

Chương 2219: Đại Mộng Hồn Thổ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Lão Cửu, ngươi còn chưa tiến vào đâu, có quyền gì mà lên tiếng, bên dưới Đại Mộng Tịnh Thổ lại xuất hiện âm phủ, đây là chuyện không bình thường chút nào, ngươi mau đi vào nhìn một chút.”

Cửu U Chích nghe xong liền giận đến bốc khói, quát: “Ta đi ông nội ngươi, cái tiểu tử tim đen này đúng là đứng nói không đau eo, ngươi nhìn xem nơi này là nơi nào, có thể tùy tiện đi vào hay sao?!”

“Không phải bắt ngươi đi vào, chỉ là đi đến cửa nhìn một chút xem có di ngôn của các vị tiền bối lưu lại không, ngộ nhỡ đây là một cơ duyên thì sao.”

“Cơ duyên cái mắm khô, nơi này ngoại trừ những người chết đến không thể chết hơn được nữa muốn đến để sống lại, thì chẳng còn ai nguyện ý tiếp cận đâu.

Cửu U Chích gào lên, nghe thấy tiếng lệ quỷ gào khóc và tiếng yêu ma quỷ quái ngay bên tai khiến cả người nó không khỏi nổi da gà, nó đã từng ngốc ở loại địa phương này một thời gian, tuyệt đối không muốn trở lại một lần nào nữa.

Cuối cùng nó vẫn phải hành động, bắt đầu tìm kiếm trong đám sương mù đen, sau đó liền tìm thấy một con đường chính xác, nối liền với một mảnh đất Cửu Âm mênh mông, trong đó tử khí dày đặc, thổ chất chảy máu, nhìn thấy mà khiếp người.

Quan trọng nhất chính là, mảnh đất bên ngoài âm phủ kia cũng rất khoáng đạt, là một mảnh địa quật, có thể chôn cất rất nhiều người.

“Không có gì, lão phu đã nói rồi, loại địa phương này làm sao lại có cơ duyên được cơ chứ, nơi này là mảnh đất chết, tràn đầy tử khí, ngay cả Thiên Tôn, một khi ở nơi này lâu dài thì cũng thần hình câu diệt...”

Lúc nói đến đây, Cửu U Chích bỗng kêu to một tiếng, hoảng sợ như người phàm nhìn thấy ma, âm thanh cực kỳ thê lương, nó nhanh chóng lùi lại thoát mệnh.

Trong đó có một chùm sáng nở rộ, quá chói lọi, thần thánh không gì sánh được, giống như mở ra vương quốc thần tiên, trời xanh hiển hiện, phổ chiếu khắp không gian ngoài âm phủ.

“Đại Mộng ai sớm giác ngộ, bình sinh ta tự biết.”

Trong âm phủ vang lên âm thanh giống như máy móc, không hề có cảm xúc, cũng không có tình cảm, giống như một người máy lạnh lẽo đang hờ hững lên tiếng.

Quan tài đá của Cửu U Chích bay ngược ra ngoài, giống như gặp trúng thiệt hại nặng nề, từ trong quan tài bốc ra một mảnh huyết vụ lớn, nó sợ hãi kêu lớn.

“Mộng Thổ, Hồn Thổ, mang theo hồn nhục không đủ.” Âm thanh máy móc kia lại vang lên lần nữa.

Kia là thứ gì? Sở Phong quan sát trong bóng tối, khó mà tin được nơi này chính là âm phủ, âm phủ làm sao lại có loại ánh sáng thần thánh này? Bất luận trong ghi chép nào cũng chưa từng đề cập qua.

“Không có khả năng, đây rốt cuộc là nơi nào?” Cửu U Chích cũng kêu lớn.

Lúc này, Sở Phong nhìn thấy trên quan tài đá có những hạt hình tròn phát sáng, giống như muốn chiếu sáng toàn bộ ngôi sao vĩnh hằng của vũ trụ. Tuy rằng đều là những hạt nhỏ xíu, thế nhưng ánh sáng mà nó phát ra lúc này lại quá chói mắt.

“Đợi một lát, ngươi đang nói hồn nhục? Lại là loại đồ vật kia?!” Trong lòng Cửu U Chích run lên một trận, nó không dám tin tưởng.

“Cần hồn nhục khởi động.” Âm thanh máy móc kia lại quanh quẩn vang lên, ánh sáng chói mặt cũng chiếu đến.

Sở Phong nhìn chằm chằm quan tài đá, trong nháy mắt hắn đã hiểu hồn nhục kia chính là cái gì, trong lòng lập tức cuộn lên sóng lớn ngợp trời, đồ vật mà hắn thu thập được trong lúc vô tình lại thuộc về một loại vật chất tạo hóa cứu cực?!

Thứ này là Hồn Nhục? Ôi, Sở Phong đau lòng muốn hét to, nếu sớm biết nó như vậy, lúc trước đã đào thật nhiều, đào đến phun mới thôi!

Có điều khi đó dường như cũng không còn chỗ để đào được nhiều.

"Sao có thể, tiểu tử ngươi rốt cục là ai? Vì sao trên người lại có Hồn Nhục, lấy cấp của ngươi cản bản không thể chạm đến, ngay cả đại ca ta năm đó cũng chưa từng làm được!"

Cách đó không xa, Cửu U Kỳ bên trong quan tài đá bị chùm tia sáng quét ngang đánh đến, nó chấn động, thật sự không thể tin được.

Đại ca kết nghĩa của nó là nhân vật bậc nào? Từng thống trị một phần mười lãnh thổ dương gian, đây là sự nghiệp to lớn chấn động xưa nay! Từ thời đại tiền sử đến nay, mấy ai có thể làm được.

Ngay cả loại nhân vật này nhắc đến Hồn Nhục cũng có tiếc nuối, mà nay sao đứa nhóc thất đức trước mắt lại có thể cầm nó trong tay? Và lại từng tiêu xài rất phung phí.

Màn sương đen bốc hơi, lối vào Âm Phủ bừng sáng, điều này không phù hợp với lẽ thường, Cửu U Tử Địa sao có thể xuất hiện quang huy và năng lượng của Thần? Không có sử sách nào ghi chép từng có tình huống này!

Nơi sâu trong âm phủ, trên vùng đất đang đổ máu, trong hư không có một kẽ hở màu vàng dường như đang mở ra, rất kỳ lạ, tất cả ánh sáng thần tỏa ra từ bên trong.

Nhiều hạt nhỏ trong suốt và đầy ắp trên quan tài đá, ánh sáng rực rỡ, lúc này tất cả chúng đều bay lên, lao về phía kẽ hở màu vàng kia trong âm phủ.

Kẽ hở màu vàng đang hấp thu Hồn Nhục.

"Quá ít, không thể mở ra." Thanh âm máy móc lạnh như băng truyền ra từ trong âm phủ.

"Ta có!"

Sở Phong nắm chặt hộp đá lao đến, đứng trong phạm vi an toàn nhất định, dùng quan tài đá Cửu U Kỳ làm lá chắn.

Trên thực tế, chỉ mới đến gần, trên người hắn đã sáng lên, một mảnh ánh sáng chói mắt chiếu tỏa khắp nơi, rất thánh khiết, tinh lọc tử địa.

Trong tiếng xích lạp vang lên, quan tài đá bốc hơi khỏi mảnh sương máu, Cửu U Kỳ kêu lên thảm thiết, lập tức bỏ chạy mất dạng.

Trên thực tế, Sở Phong chạy trước một bước, giáp trụ vảy rồng luyện từ đất luân hồi trên người hắn suýt chút nữa bị phân hủy, một chút hóa thành những hạt trong suốt bay về phía kẽ hở màu vàng trên hư không trong mảnh đất chất.

Cho đến khi lùi đến khoảng cách an toàn, hắn đứng vững thân hình lại, lần nữa hét lên: "Chờ chút, Hồn Nhục đến đây!"

Cái gọi là Hồn Nhục, lại là thổ chất đặc thù Sở Phong đào ra được từ trong tận cùng nơi Luân Hồi, lúc ấy hắn đào được một khúc rễ cây của ba mươi ba tầng trời, bỏ qua rất nhiều vật chất tạo hóa. Hắn không thể tức giận hơn, đào ba thước đất, dày vò làm loạn khắp chỗ đó, kết quả cuối cùng cũng không săn được vật tạo hóa này, đành phải chất một đống đất ven đường lên và quay về.

Ai có thể nghĩ rằng, thổ chất đặc thù này có thể khắc chế Cửu U Kỳ, còn có thể phong ấn quan tài đá, cuối cùng bị hắn luyện hóa, kết hợp với giáp trụ vảy rồng, trở thành bảo y che chở cơ thể.

Mà hiện tại lại phát hiện nguồn gốc thật sự của nó, cư nhiên là cái gọi là… Hồn Nhục?!

Mặc dù không biết rốt cục nó có lợi ích gì, lai lịch thế nào, nhưng Sở Phong vẫn hiểu được nguồn gốc của thứ này có lẽ có thể dọa chết người, có giá trị kinh trời khó mà đánh giá được. Ngay cả vị đại ca vang danh kim cổ kia của Cửu U Kỳ cũng từng tiếc nuối vì trong tay không có thứ này, thì sao nó có thể là vật bình thường?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá