Thánh Khư

Chương 2857: Một góc tay áo trấn một trăm lẻ tám thủy thần

Chương 2857: Một góc tay áo trấn một trăm lẻ tám thủy thần

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong lúc nhất thời, Sở Phong tuy rằng mệt mỏi nhưng trong lòng lại kích động không thôi, hắn vẫn muốn quan sát một phen, tiếp tục thôi diễn, không biết có thể gặp được vị nữ đế mà cự thú màu đen nọ nhớ mãi không quên hay không.

Sở Phong vô cùng mệt, ban nãy hắn gợi ra cộng hưởng ở nơi này, vạch ra chân tướng của ngọn núi thấp, thật sự đã tiêu hao không ít tinh khí thần của bản thân, loại diệu thuật trường vực này cũng không triển khai dễ dàng.

Hắn há miệng thở dốc, chậm rãi buông lỏng bàn tay, khối đồng xanh liền rơi trên mặt đất, được nữ tử cầm đầu Thiên Tiên Tộc tiếp dẫn trở về.

Ầm một tiếng chấn động mạnh, núi thấp liền trở về trạng thái ban đầu, bị sương trắng bao phủ, chân tướng cũng biến mất.

Cái gì mưa máu lan tràn, cái gì bầu trời như hố máu, toàn bộ đều biến mất không còn, thiên địa cũng khôi phục lại vẻ vốn có.

Thân thể Sở Phong hơi lảo đảo, không khỏi lùi về sau mấy bước.

Tất cả mọi người đều sởn tóc gáy, cảm thấy cả người run run, không chỉ Sở Phong ý thức được nhiều chuyện, mà bọn họ cũng cảm nhận được nơi sâu trong địa thế Thái Thượng này có đồ vật nào đó không thể tưởng tượng, tuyệt đối không đơn giản như những gì bọn họ nhận thức trước đó.

Nữ tử đến từ hải ngoại Thiên Tiên Đảo, lúc này tâm tư cũng thay đổi thật nhanh, tất nhiên đã đoán được không ít chuyện, nàng ta cho rằng tiến hóa giả vô thượng mà bản thân muốn tìm – vị nữ tử bạch y quá nửa đang ở nơi sâu trong địa thế Thái Thượng, nơi đó có một con đường đặc biệt, các nàng muốn vào đó truy tìm.

Trong lúc nhất thời, nàng ta nhanh chóng tiến lên, tự mình đỡ lấy Sở Phong, cả người tỏa ra hào quang nhàn nhạt, truyền năng lượng vừa nồng đậm vừa tinh khiết nhất cho hắn.

“Chu Thiên Sư, không sao chứ?” Nàng ta khẽ giọng lên tiếng, thái độ vô cùng thân thiết.

Sở Phong tất nhiên vẫn chưa phải Thiên Sư, hắn vẫn còn kém một bước cuối cùng nữa, lúc này mới chỉ coi là bước một chân vào trong lĩnh vực kia mà thôi.

Nhưng Thịnh Ngọc Tiên của Thiên Tiên Tộc lại cung kính gọi hắn như vậy, lấy đó để biểu thị thân thiết, biểu đạt thiện ý, cực kỳ muốn mượn bản lĩnh trường vực của thiếu niên để tiến về phía trước, tin tưởng vào thực lực của hắn.

Rất nhiều người đều lộ ra sắc mặt khác thường, mọi người đã sớm ý thức được tác dụng to lớn của một vị kỳ tài trường vực ở mảnh đất này, đám người đến từ hải ngoại Tà Linh Đảo đang muốn lôi kéo Chu Chính Đức.

“Không sao cả!” Sở Phong lắc lắc đầu, hắn gần như sắp trở thành Thiên Sư, tuy là có hao tổn, nhưng đứng trong mảnh địa thế đặc thù như này tất nhiên cũng giúp hắn nhanh chóng bổ sung những gì bản thân cần.

Hai chân Sở Phong như cắm rễ trên mặt đất, hắn nhanh chóng hấp thụ tinh túy của đất, hấp thu năng lượng đặc thù cực lớn ở nơi này, khiến bản thân khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Sau đó, người của Thiên Tiên Tộc quá nhiệt tình, hạ thấp tư thái, Thịnh Ngọc Tiên tỏ ý Khương Lạc Thần tiến lên lau mồ hôi giúp Sở Phong, một màn này quả nhiên là đãi ngộ quá mức.

Hiển hiện, Khương Lạc Thần không có khả năng thật sự lau mồ hôi cho một nam tử xa lạ, cứ cho là thiếu niên trước mặt có điểm giống người nào đó cô từng quen biết, cảm giác không tệ, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc có khả năng khiến cô hạ thấp chính mình như vậy.

Khương Lạc Thần chỉ làm động tác nhẹ nhàng tiến đến, từng trận hương thơm nhất thời lan tỏa.

Thịnh Ngọc Tiên sẽ không miễn cưỡng cô, cũng chỉ là nói ngoài miệng, nhằm biểu thị sự khách khí và coi trọng của bọn họ với Sở Phong.

Nhưng như vậy cũng đủ để khiến những tộc đàn khác nảy sinh tâm tư, rất nhanh đã có cường tộc lên tiếng, nói từng phe hành động riêng lẻ không bằng cùng nhau hợp tác, mọi người cùng tiến cùng lùi.

Vốn dĩ Sở Phong còn muốn cự tuyệt, bỏ qua hết thảy đám người này để tự mình lên đường, nhưng sau khi phát hiện ngọn núi thấp kia, hắn đã ý thức được nơi này quá tà môn, không bằng tạm thời liên thủ.

Trên thực tế, đây chính là một đám bảo tiêu, sau khi lên đường, Phật Tộc hay Đạo Tộc đều gia nhập vào đội ngũ, đều hộ pháp cho Sở Phong, bảo vệ hắn đi về phía trước,

Mọi người đều tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của hắn, cảm thấy vô cùng cần một vị Thiên Sư trường vực như vậy!

Khương Lạc Thần rất mất tự nhiên, nhưng Thịnh Ngọc Tiên đã có chút không nhìn nổi, trên đường đi, nàng ta đích thân lấy khăn lụa đưa Sở Phong lau mồ hôi, hương thơm nồng nàn vây quanh, một màn này kích thích thị khác của không ít tiến hóa giả cường đại, khiến một đám người đều nhìn ngó đăm đăm.

Một số người nhận thấy nữ tử nọ có khả năng chính là chủ nhân tương lai của Thiên Tiên Tộc, vậy mà hiện tại lại hạ thấp bản thân như thế, quả thật không thể tưởng tượng.

“Chu Thiên Sư, chỉ cần ngươi có thể đưa chúng ta tiến vào con đường đặc thù kia, sau này Thiên Tiên Tộc ta ắt sẽ hậu tạ, bất luận ngươi có yêu cầu gì, ngày khác chúng ta sẽ toàn lực đáp ứng!”

Thịnh Ngọc Tiên nhẹ giọng truyền âm, hai mắt linh động mang theo từng tia ánh sáng nào đó, nàng ta khẩn cầu Sở Phong dốc toàn lực giúp đỡ bọn họ tìm được người kia.

Trên thực tế thì bản thân Sở Phong cũng muốn tiến vào, hắn muốn xem xem nữ đế bạch y trong miệng của cự thú màu đen còn sống hay đã chết, muốn tìm kiếm hết thảy những gì liên quan đến vị đó!

Tiến về phía trước!

Đây là lựa chọn của mỗi người, bọn họ đã đi đến nơi này, không người nào nguyện ý bỏ dở giữa chừng, huống chi khu vực tuyệt địa này lại có liên quan đến rất nhiều thứ, hơn nữa còn có quan hệ với một vị nữ đế!

Trong lòng Sở Phong gợn sóng, giống như đại dương đang dao động dưới ánh trăng, sóng bạc cuồn cuộn, làm thế nào cũng không thể ngờ rằng vị nữ đế trong miệng cự thú màu đen lại xuất hiện ở nơi này!

“Hợp tác cùng có lợi.” Một số người lần lượt lên tiếng, bọn họ coi trọng thực lực của Sở Phong, hy vọng có thể mượn sức bản lĩnh trường vực của hắn, cùng nhau liên thủ, đảm bảo có thể an toàn đi đến điểm cuối cùng.

Lần này Sở Phong không phản đối, cho nên bên cạnh hắn có cả đoàn người đông đảo cùng đồng hành.

Địa hình nơi sâu trong địa thế Thái Thượng vô cùng phức tạp, có một số khu vực là bị thảm thực vật dày đặc bao phủ, còn có ánh lửa ngút trời, nhưng thực vật lại không hề chết héo, vẫn vươn ra cành lá tươi tốt.

Ở phần gốc rễ của bọn chúng có dung nham chảy qua, không hề sợ độ nóng.

Mà có một vài khu vực thì lại trụi lủi, ví dụ như phía trước, từng ngọn từng ngọn hỏa sơn không có lấy một ngọn cỏ, khói đen cuồn cuộn bốc lên, là một mảnh tuyệt địa không có sức sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá