Thánh Khư

Chương 174: Ngọc Hư Cung nguyên thủy (1)

Chương 174: Ngọc Hư Cung nguyên thủy (1)

Tâm tình của Hứa Uyển Di hai ngày nay không tốt, lúc ăn điểm tâm còn có chút thất thần. Trong một đêm, mười ba cao thủ dị nhân đều mất liên lạc, điều này là đả kích không nhỏ đối với cô ta.

Đó đều là thân tín của cô ta, phải hao tốn rất nhiều tinh lực và tiền tài mới có thể chiêu mộ được bọn họ.

Quan trọng là loại cảm giác thất bại này khiến cô ta uể oải. Vốn tưởng rằng có thể thần không biết quỷ không hay giải quyết nhanh gọn tên nhóc tầm thường vừa nực cười vừa thảm thương xuất thân từ núi Thái Hành Sơn kia.

Nào có ngờ tới kết quả lại là như vậy!

Trong lòng cô ta nổi lên lo lắng, hận không thể điều động các cao thủ ẩn giấu từ các vùng trong Sinh Vật Thiên Thần trực tiếp giết đến Thuận Thiên, giết sạch cả nhà kia.

Đáng tiếc, cô ta không phải Lâm Nặc Y, không có đặc quyền này.

Hứa Uyển Di tự cảm thấy bản thân không bình thường, không khống chế được chính mình, cứ muốn giết tên tiểu tử ở Thuận Thiên kia trước tiên.

Một tên dị nhân đi tới, trình báo với cô ta, không có gì khác ngoài việc Sở Trí Viễn từng bị ngã chấn thương thắt lưng. Một nhà ba người Sở Phong hiện giờ sống rất tốt, chẳng có biến cố nào.

"Chắc chắn hắn chính là Ngưu Thần Vương rồi, trước đây tôi đã quá coi thường hắn!" Sắc mặt Hứa Uyển Di tái xanh, tuy là không có chứng cứ trực tiếp, nhưng cô ta vẫn đoán được theo bản năng.

Hai ngày nay cô ta đang điều tra, phát hiện vào khoảng chập tối hôm đó, sau khi phần eo Sở Trí Viễn bị thương, người của cô ta liền bắt đầu xảy ra bất trắc, từ đó mất liên lạc.

"Keng!" Cô ta nặng nề ném dao dĩa lại bàn cơm, mặt trầm như nước, trong mắt bừng bừng hận thù, trước đây cô ta đã cảm thấy cái chết của em gái không bình thường.

Giống với Mục, chết rất kỳ lạ.

Nếu như Sở Phong chính là Ngưu Thần Vương, tất cả đều đã có lời giải đáp. Em gái của cô ta và Mục đều từng nhằm vào Sở Phong, thậm chí giữa đường chặn giết hắn.

"Cho dù em gái tao sai trước, động tay động chân với mày, thế nhưng... mày cũng không đáng để tha thứ!" Cô ta không biết nhìn vào vấn đề của em gái mình, chỉ biết trút oán hận lên Sở Phong.

Lâm Dạ Vũ từ bên ngoài đi vào phòng khách, vừa rồi y đón nắng sớm, đánh một bài quyền, toàn thân đều có luồng nhiệt lưu động, cả người tỏa ra chút ánh sáng.

"Dạ Vũ!"

Hứa Uyển Di cầm khăn mặt trắng, mang theo nụ cười chào đón, dịu dàng mà bước tới, tỉ mỉ lau đi mồ hôi cho y.

"Có tâm sự à, bữa sáng cũng không động đến?" Lâm Dạ Vũ hỏi cô.

"Nhớ em gái." Hứa Uyển Di thở dài.

"Người chết không thế sống lại, đừng quá thương tâm." Lâm Dạ Vũ ôm bả vai cô ta an ủi, sau đó như sực nhớ ra điều gì lại nói: "Đúng rồi, nghe nói tiến độ của bộ phim bom tấn mạt thế của các em rất nhanh, rất có thể sẽ sớm chiếu trong thời gian gần đây?"

Hứa Uyển Di rốt cuộc lộ ra nụ cười, đây có lẽ là tin tốt duy nhất cô ta nhận được, khiến cô có chút chờ mong.

Nhưng cô ta lại khiêm tốn nói: "Nói tới cũng thật xấu hổ, em chỉ diễn một vài cảnh, vốn không tham dự vào những nội dung tranh đấu trong hoàn cảnh tận thế kia. Tình tiết đối kháng với dị thú là do những cô gái dị nhân khác diễn, nghe nói lần này mời không ít dị nhân, chúng em đều dùng thế thân."

Tuy miệng cô ta nói vậy nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Bộ phim này mời đến nhiều người quan trọng như thế hiển nhiên sẽ rất hot. Tuy cô ta không phải nữ chính nhưng đất diễn cũng khá nhiều.

Lần này cô ta có thể dựa hơi bộ phim bom tấn này mà nổi tiếng khắp Đại Giang Nam Bắc.

Mặt trời mọc cao lắm rồi người một nhà Sở Phong mới đến nơi. Diện tích trụ sở này vô cùng lớn, bức tường màu xám khá cổ xưa, mang đến cho người ta cảm giác bị đè nén.

Ngoài cửa có không ít đại thụ, phải hai mươi ba mươi người mới có thể ôm trọn.

Trước đây Sở Phong cũng từng đi ngang qua nơi này nhưng căn bản không có hứng thú tới nghiên cứu. Hôm nay khác rồi, hắn lại muốn tới đây phỏng vấn, tiến vào trụ sở cơ quan này.

Khu vực này vô cùng yên tĩnh, mang đến cho người ta cảm giác rất trang nghiêm. Sở Phong không thích không khí như thế này, cho nên trước kia cũng khá mâu thuẫn, nhưng hôm nay hắn không thể không đến.

Sau khi bước vào trụ sở, nhìn thấy con đường trải đá xanh thì hắn hơi ngạc nhiên, phong cách bên trong lại có chút cổ kính, khác biệt rất lớn.

Trong trụ sở, có vài gốc cổ thụ vươn dài chạc cây, dây leo lâu năm bò trên đó, mang lại không khí tươi mát.

"Hửm?!"

Nhất là khi Sở Phong nhìn thấy một tấm biển trong sân, suýt chút nữa cho rằng đến sai chỗ.

"Ngọc Hư Cung?!" Hắn khá kinh ngạc.

Ngọc Hư Cung không phải là đạo trường của Nguyên Thủy Thiên Tôn trong truyền thuyết sao?

Sở Phong không biết phải nói gì, mặt ngoài trụ sở nghiêm túc như vậy, thậm chí còn rất áp lực, bên trong tại sao hoàn toàn khác biệt, đây là bút tích của ai?

Ánh mắt của Sở Trí Viễn và Vương Tĩnh cũng là lạ, nghiêm túc và trang trọng trước đấy tới chỗ này đã mất sạch.

Ngay sau đó, Sở Phong nhìn thấy một người, dọa hắn sợ đến mức suýt chút nữa đã quay lưng rời đi, thật sự không muốn gặp lại người kia.

Chu Ỷ Thiên, tên đạo diễn nửa mùa, người từng không ngừng đuổi theo hắn quay phim vậy mà cũng ở đây!

Khi đó, Ngưu Thần Vương tung hoành núi Thái Hành Sơn, có thể gọi là uy phong lẫm liệt, cuối cùng lại bị đạo diễn này hẹn đi đóng phim, sợ đến mực chạy trối chết, cảnh tượng đó từng khiến quần chúng ngớ người.

Đây chính là người duy nhất khiến Sở Phong không đánh mà chạy.

"Mọi người tới kiểm tra đúng không, mời bên này." Chu Ỷ Thiên vui vẻ hòa nhã chào hỏi bọn họ.

Tên đạo diễn nửa mùa này là một trong số nhân viên công tác? Sở Phong cảm thấy sai sai, muốn quay đầu đi luôn. Đến người này mà cũng vào được "Ngọc Hư Cung", chỗ đó còn đáng tin không?

"Cậu là nhân viên công tác ở đây?" Vương Tĩnh rất khách khí.

"Cứ coi là vậy đi, gần đây tôi muốn mời người của Ngọc Hư Cung giúp đỡ, nên tạm ở lại đây." Chu Ỷ Thiên cười nói, thoạt nhìn thì rất hiền lành.

Nếu là người bình thường nhất định sẽ cảm thấy thân thiết, thế nhưng trong mắt Sở Phong thì tên ngày vô cùng không đáng tin!

Hắn rất muốn nói, anh mau đi quay phim đi, đừng đứng đây nói nhảm!

Chu Ỷ Thiên vô cùng nhiệt tình đi qua dẫn đường, đưa bọn họ vào trong, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đại viện.

Diện tích nơi đây thật sự rất rộng, ở một vùng tấc đất tấc vàng như Thuận Thiên mà nói thì quá hiếm. Cũng nhìn ra được trụ sở này mạnh đến mức nào, nếu không sao chiếm được vị trí như vậy.

Cuối cùng Sở Phong thật sự không nhịn nổi, vẫn phải nói chuyện với vị đạo diễn không đáng tin kia, hỏi anh ta tại sao trong trụ sở tổ chức dị nhân nghiêm túc lại treo cái biển đồng đề Ngọc Hư Cung?

"Cái này đơn giản, Ngọc Hư Cung là đạo trường của Nguyên Thủy Thiên Tôn, thể hiện sự thần thông quảng đại, chư tiên tụ họp, mà ở trong đó là tổ chức dị nhân, đây chính là thâm ý của cái tên." Chu Ỷ Thiên đáp lời.

Thâm ý cái con khỉ! Sở Trí Viễn suýt buột miệng thốt ra, bởi vì ông cũng cảm thấy rất kì quái.

"Tôi nói với mọi người, đừng có nghi ngờ, thực sự mang ý cảnh rất lớn. Cấp cao đều ngầm thừa nhận Ngọc Hư Cung này, tán thành địa vị của nó, mọi người nói xem có thể bình thường không?" Chu Ỷ Thiên vô cùng thần bí nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá