Thánh Khư

Chương 734: Kháng Long Hữu Hối (2)

Chương 734: Kháng Long Hữu Hối (2)

Triệu Sùng tức giận, hắn ta bại khi nào? Con cóc đáng xấu hổ này quá vô liêm sỉ, hắn ta thấy nó cũng giống hệt như Sở Phong, không biết xấu hổ.

Phanh phanh phanh. . .

Hai người bọn họ rốt cục đại chiến cùng một chỗ, để cho người ta hoa mắt, trong chớp mắt thì va chạm mấy chục lần, giao chiến túi bụi.

"Ba chiêu, bốn chiêu. . . Mười chiêu. . . Năm mươi chiêu!"

Có người ở một bên hô, tính toán số chiêu thức bọn họ đã sử dụng.

Một đám người giật mình, khó có thể tin, con cóc ngăn trở công kích giống như mưa to gió lớn của Triệu Sùng, trong đó hô to gọi nhỏ, ra sức chém giết.

"Nhìn ta Cáp Mô Thiên Công thức thứ năm mươi mốt, Kiến Long Tại Điền!" Con cóc kêu to.

Một đám người choáng nặng, đây rốt cuộc là Cáp Mô Công, hay là Hàng Long Thập Bát Chưởng? Con cóc này cũng là thần!

Nó mạnh mẽ kinh khủng khiếp, đại chiến mấy chục hiệp với Triệu Sùng, ngao ngao kêu, càng giết càng hăng, đơn giản chính là kỳ tích hiếm thấy.

Ngay cả Chu Vân, Lâm công chúa đều mở ra miệng nhỏ, vẻ mặt khó có thể tin, con cóc này rất có thể nhảy nhót, cùng Triệu Sùng giết khó phân thắng bại.

Lúc này, muốn hỏi ai khó chịu nhất, vậy khẳng định là Triệu Sùng, hắn ta đều muốn đi chết, bền bỉ đại chiến với một con cóc, bất phân thắng bại, đây cũng quá mất mặt.

Bởi vì, đây chỉ là tọa kỵ của Sở Phong mà thôi, trọng yếu hơn là, đây là loài bò sát kinh tởm trong mắt của hắn ta, thế mà cùng hắn ta cân sức ngang tài.

Đã nói xong ba chiêu đánh nổ, bây giờ cũng đã vượt quá ba mươi chiêu, trên mặt hắn ta nóng bỏng rát, thật hận không thể đầu đụng đầu vào trên mặt đất cho xong.

"Cáp Mô Thiên Công thức thứ một trăm lẻ một, Kháng Long Hữu Hối!" Con cóc kêu to.

Đám người thật sự choáng, cực kì dị ứng với tên chiêu thức của nó, đây cũng quá có thể gây sự.

Triệu Sùng muốn điên rồi, liều mạng đại chiến với nó, phải biết bây giờ cũng đại chiến đến một trăm lẻ một hiệp, vượt xa dự tính của hắn ta, hắn ta thật sự là hận, cùng con cóc giết tới điên cuồng, vô luận thắng bại hắn ta cũng không có hào quang gì, sẽ mười phần chật vật.

"Mọi người giám sát một chút, nhìn một chút tới hiệp thứ mấy thì Triệu Sùng sẽ không chống đỡ nổi, không còn áp chế năng lượng tự thân." Có người cố ý nói ra, chắn đường lui của Triệu Sùng.

Sở Phong tương đối bình tĩnh, cùng với Lý Thương Hà đi thẳng về phía trước, hắn tuyệt đối không lo lắng cho con cóc, bởi vì với thực lực của một con Thần Thú, loại chiến đấu đó quá dễ dàng.

Phía trước, một ngọn núi thấp thụy khí bừng bừng, thấp hơn đại sơn xung quanh, trời quang mây tạnh, phía trên cây tùng già xanh ngắt, bích quang lập loè.

Dưới chân núi có một hang đá, tử khí tràn ngập, sôi trào, giống như là có Thánh Thú nào đang lăn lộn, đang vui chơi, muốn lao ra.

Đây chính là hang cổ bị phát hiện trước đó, đã từng tán lạc vỏ trứng của Thần Thú, nhưng bị phi cầm mãnh thú nuốt chửng, ngoài ra có người nghe được tiếng tụng kinh trong này.

Sau khi đến dải đất này, Sở Phong cẩn thận chăm chú nhìn.

"Chính là chỗ này." Có người mở miệng nói ra.

Ngoại trừ Lý Thương Hà, còn có một số người đi theo, muốn tìm tòi nghiên cứu cái hang cổ thần bí này.

"Nơi tốt, không hổ là vùng đất Thiên tuyển, ngưng tụ linh hồn của vạn dặm sơn hà, tạo nên thế Chân Long Đằng Thiên." Sở Phong cảm thán, sau khi đến nơi này, hắn phát hiện long khí, cái hang động này giống như là một cái Long Sào.

Sở Phong đi vào trong huyệt động, những người khác cẩn thận đi theo, bên trong mặc dù tia sáng ảm đạm, nhưng lại cũng không âm trầm, ngược lại rất thần thánh, có năng lượng nồng đậm tràn ngập.

"Ừm, có trận vực, nơi này không đơn giản." Sở Phong nói ra.

Hắn gõ gõ đập đập trên vùng đất này, đo đạc địa thế trong động, bên trong rất rộng lớn, đáng giá hắn từ từ nghiên cứu.

Cuối cùng, Sở Phong đẩy ra một hòn đá trong hang động, chôn xuống trong đó mấy khối từ tinh có khắc phù văn, sau đó để mấy người Lý Thương Hà đào đất.

"Nhanh, ta chỉ là tạm thời định trụ mảnh trận vực tàn phá này, khiến nam châm chôn dưới đất đứng im bất động, các ngươi tranh thủ thời gian tìm ra tới." Sở Phong thúc giục.

Cuối cùng, mấy người Lý Thương Hà dựa theo căn dặn của Sở Phong, đào ra đất đá, tại trên phương vị đặc biệt tìm được mấy khối ngọc thạch màu sắc rực rỡ, mang theo linh tính.

"Đồ tốt, xem như linh ngọc." Sở Phong thu lại, sau khi quan sát thì nhét vào trong Ngọc Tịnh Bình.

"Ừm? !"

Đúng lúc này, mấy người cũng cảm giác được khác biệt một cách rõ ràng, địa thế phía trước thay đổi.

Lâm Nặc Y cũng ở nơi đây, cô cũng theo tới, không có ở phía xa quan sát cuộc chiến đấu kia, bây giờ nhìn thấy Sở Phong phá giải trận vực thong dong như vậy, lòng có cảm xúc.

Trong tiếng ầm ầm, cảnh vật phía trước hang cổ biến hóa, hoàn toàn khác biệt.

Không có vách núi, cũng không phải hang động, mà là xuất hiện một vùng đất cổ xưa, giống như là chiến trường, có thi cốt đang nằm, càng giống là sơn môn sụp đổ, núi đá đứt gãy, rách nát khắp chốn.

"Trời ạ? Sẽ không chúng ta vô tình xông vào sơm môn của một đạo thống cổ lão nào đó chứ?" Ngay cả Lý Thương Hà đều kích động đến run rẩy.

Tần Lĩnh, danh xưng vùng đất Thiên tuyển, chính là long mạch của Trung Quốc cổ!

Năm đó, nó từng huy hoàng vô cùng, trú đóng quá nhiều môn phái của tiến hóa giả, có chí cao thánh địa, có bất hủ đạo quan, có hoàng triều quan sát Tinh Hà.

Có thể nói, vào niên đại đó, đạo thống của tiến hóa giả san sát, toàn bộ Tần Lĩnh cũng không biết có bao nhiêu truyền thừa.

Bây giờ hư hư thực thực phát hiện phía sau trận vực liên tiếp với một sơn môn rách nát khắp chốn, cũng hợp tình hợp lý.

Nó tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt mọi người, lỡ như là di tích của tiến hóa hoàng triều, hoặc là tổng bộ của tiến hóa thánh địa, vậy chắc chắn sẽ nhấc lên kinh đào hải lãng.

"Có thể vào sao?" Lý Thương Hà hỏi.

"Cho ta cân nhắc lại." Sở Phong nhìn chằm chằm phía trước, hắn không dám vọng động, loại cổ địa này lại thấy ánh mặt trời, ngay cả bản thân hắn cũng rất giật mình và kích động.

Quan sát thật lâu, cuối cùng Sở Phong đi ra hang động, những người khác đi theo ra ngoài.

"Như thế nào?" Có người hỏi.

"Có thể cân nhắc thử một lần, nhưng cần chuẩn bị một số thứ." Sở Phong nói ra.

Lúc này, đại chiến ở xa xa càng thêm kịch liệt, mấy trăm hiệp qua đi, con cóc và Triệu Sùng vẫn như cũ giết khó phân thắng bại.

Chỉ là, đại chiến đến một bước này, vô luận thắng hay thua, Triệu Sùng đều cảm thấy không mặt mũi gặp người, chém giết với một con cóc tới một bước này, khiến cho hắn ta xấu hổ đến muốn thổ huyết.

"Con cóc này của ngươi thật lợi hại, bây giờ thực lực của nó còn mạnh hơn cả ngươi, sao ngươi có thể hàng phục nó?" Chu Vân hỏi, hiển nhiên là thay mặt Lâm công chúa hỏi thăm.

"Đây chính là mị lực của nhân cách, nó vừa thấy ta liền thề chết cũng đi theo." Sở Phong nghểnh đầu rất tự luyến nói.

Con cóc nghe được, hận đến không được, mị lực của nhân cách quỷ gì, nó hoàn toàn là bị đánh phục, bị trấn áp thô bạo, nếu không làm sao có thể đi theo Sở Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá