Thánh Khư

Chương 3588: Hoang Thiên Đế, Diệp Thiên Đế, Nữ Đế, ở đâu (2)

Trong chư thế, tuy rằng tiến hóa giả đông đảo, nhưng không ai có thể vượt ra ngoài Chư Thiên, có thể nhìn xuống vũ trụ Đại Thiên, đặt tên cho kỷ nguyên này.
Bởi vì kinh nghiệm của bọn họ còn ít, trên đời chưa từng có những lão đồ cổ như Cửu Đạo Nhất, xác thối sống sót, càng không nói đến tiền hiền cấp Lộ Tẫn.
Mà Sở Phong chỉ lặng lẽ nhìn, không hiển hóa bản thân ở kỷ nguyên mới này.
Kỷ nguyên Phục Tô!
Kết quả là sinh linh quỷ dị đặt tên cho kỷ nguyên này, Sở Phong không dám hạ tử thủ với Tiên Đế, nhưng lại từng nghiên cứu phân tích Tiên Vương trong các tuyệt địa, tự nhiên biết được những tin đồn này.
Kỷ nguyên Tàn Khư, kỷ nguyên Phục Tô, tuy rằng thời gian còn chưa qua quá lâu, nhưng đối với kỷ nguyên đã qua vẫn là rất ngắn, nhưng thật sự đã là hai kỷ nguyên lưu chuyển.
Năm tháng Tàn Khư năm 4910000, Sở Phong mang theo bình đá, từ xa đứng nhìn Ách Thổ nơi xa, ở niên đại Thủy Tổ ngủ say, hắn đến bên ngoài cao nguyên nghiên cứu hoa văn ẩn chứa trong đó.
Chỉ mới đến, vội vàng liếc qua, hắn lại xoay người rời đi, hắn có dự cảm khó hiểu, nếu như dừng lai lâu, có thể sẽ bị Thủy Tổ phát hiện, tỉnh lại từ trong ngủ say.
Sau khi hắn rời đi, trực tiếp đi vào con đường Luân Hồi cổ, bắt đầu nghiên cứu Địa phủ cổ!
Đây là một vùng đất khó lường, có đủ loại hoa văn khiếm khuyết cổ quái và cường đại, Sở Phong ở trong đó không biết mệt mỏi, đắm chìm, vừa đi là mấy chục vạn năm.
Địa phủ cổ, con đường Luân Hồi cổ, tổng thể yên tĩnh, u ám đầy tử khí, không có một âm thanh, Chư Thiên như mạng nhện chi chít nối liền, có lối đi thông đến tất cả vũ trụ.
Đương nhiên cũng có con đường thông đến cao nguyên, Sở Phong không đặt chân vào những con đường hắc ám tràn ngập khí tức quỷ dị kia.
Có một ngày, lúc Sở Phong đang một mình thăm dò một con đường của Địa phủ cổ, lòng hắn có cảm giác, nháy mắt biến mất, xuất hiện cuối đường, nơi đó là cửa ra nối liền với một đại vũ trụ nào đó, có một vài tình huống.
Đồng tử của Sở Phong nhanh chóng co lại, hắn nhìn thấy... Một thi thể, khiến thân thể hắn đều lay động, tuy thời gian đã trôi qua đi rất nhiều năm, hai kỷ nguyên, nhưng âm dung tiếu mạo trong quá khứ của người đó vẫn ở hôm qua, đang ở trước mắt, khó mà ma diệt.
Đây là một nữ tử, đã từng thanh lệ xuất trần, xa rời thế ngoài, nhưng bây giờ sắc mặt nàng trắng bệch, không chút huyết sắc, không chút sinh cơ.
“Yêu Yêu!” Trong lòng Sở Phong đau đớn.
Nàng đã mất đi linh động trước kia, mái tóc xõa tung, an tĩnh nằm ở nơi đó, linh hồn tịch diệt, không hề có tiếng động.
Yêu Yêu cuối cùng đã chết trong quá khứ rồi ư? Lấy tu vi bậc này như Sở Phong tự nhiên có thể cảm giác được, nàng chỉ là một cái xác rỗng, sớm đã không còn linh hồn.
Nữ tử đã từng kinh diễm vô cùng, được gọi là đệ nhất dưới tinh không, gặp nhau ở đây, kết cục không đổi, vẫn là hương tiêu ngọc vẫn.
Chỉ có điều, là cường giả cấp Lộ Tẫn, Sở Phong có thần giác vượt qua lý giải của thế nhân, có thể cảm giác cổ kim tương lai.
“Hửm?!”
Vẻ mặt hắn chợt động, ánh mắt nở rộ quang hoa, chiếu sáng con đường Luân Hồi, trước mắt hắn hiện lên những cảnh xưa, năm đó là Nữ Đế đưa Yêu Yêu đi.
Tuy không nhìn thấy Nữ Đế, biến mất từ toàn bộ trong cổ sử, nhưng Sở Phong vẫn hoàn nguyên quá khứ.
Ngày đó, Yêu Yêu bị sinh vật quỷ dị cường đại lấy trường mâu xuyên thủng, đóng đinh trên mặt đất, đáng thương đáng tiếc đáng than, thân thể đều đã tan rã, chỉ để lại tàn huyết nhuộm đỏ chiến trường.
Cuối cùng, Nữ Đế thừa lúc Thủy Tổ quay về phần cuối cao nguyên, bắt lấy cơ hội duy nhất, đưa một số người đi, trong đó có Yêu Yêu chỗ biến mất, mảnh kia nhuốm máu đất bị truyền tống đi.
Mấy người được cứu năm đó, hơn nửa cũng đều là lành ít dữ nhiều, trước đó Sở Phong chưa từng gặp được.
Còn Lâm Nặc Y thì đã được nữ tử con đường Phấn Hoa đưa đi trước.
Sở Phong phủ một bộ quần áo lên người Yêu Yêu, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh.
Trong một ý niệm của hắn, bố trí ra trường vực, miệng cũng tụng chân ngôn, một Tiên Đế làm như thế, uy năng sao có thể bình thường, hắn ngưng tụ ra vô số sợi ánh sáng rất nhỏ từ trong hư không, từ cổ đại, từ hiện thế hội tụ đến, chui vào trong thân thể Yêu Yêu.
Trong thân thể của nàng có hồn quang!
Sở Phong vui sướng, đến trình độ của hắn tự nhiên có thể từ quá khứ chiếu cố nhân, để bọn họ sống lại, chỉ cần không phải Thủy Tổ tự tay đánh chết, hắn có nắm chắc thành công.
Nhưng mà hắn vẫn chưa từng làm như vậy, bởi vì can thiệp quá khứ, sử dụng thủ đoạn Tiên Đế kinh thiên động địa, thay đổi vận mệnh, ảnh hưởng thực sự quá lớn, có thể sẽ kinh động quái vật ở phần cuối cao nguyên.
Còn nữa, ở thời đại này, cho dù hắn chiếu ra những cố nhân kia, lại có thể thế nào? Nếu như bị phát hiện và nếu hắn đã chết trận, những người đó vẫn khó tránh khỏi kết cục kết thúc bi thương, sau khi đau khổ, hắn kiềm lại, không muốn kinh động Thủy Tổ.
Hắn còn chưa tế đạo, vẫn chưa thể hiểu hết toàn bộ thủ đoạn của Thủy Tổ, cảm giác của bọn họ rốt cuộc nhạy bén cỡ nào, không cách nào dự liệu.
Hiện tại, hắn không phải hiển chiếu ở quá khứ, chỉ là lấy thủ đoạn công tham tạo hóa, bắt được linh quang còn lại dị thường, tập hợp bọn chúng lại, quả nhiên làm cho hồn quang Yêu Yêu thắp lên.
Sắc mặt Yêu Yêu tuy nhợt nhạt nhưng nàng đã mở mắt, khôi phục, thân thể chậm rãi khôi phục sinh cơ.
Nhưng trong lòng Sở Phong lại chấn động, trong nháy mắt khi nhìn thấy nàng tỉnh lại, lấy thực lực của hắn tự nhiên đã hiểu thấu quá khứ, hiện tại, tương lai.
“Ngươi... Vẫn là Yêu Yêu sao?” Hắn hỏi.
“Là... Ta, nhưng lại nhiều thêm một vài ký ức cũ, có lẽ cũng là nàng thôi, Sở Phong, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Yêu Yêu cất tiếng, hồn quang càng lúc càng mãnh liệt, nàng đang dần khôi phục, có sinh mệnh lực cường thịnh hơn.
Ngày trước, Diệp Khuynh Tiên vượt qua kỷ nguyên, xây dựng cầu nối nối liền cho Hoang và Diệp, dính đến nhân quả lớn lao, lại bị Thủy Tổ tự tay đánh chết, cho nên muốn làm nàng phục sinh rất khó khăn.
Diệp Thiên Đế vì cứu Diệp Khuynh Tiên, chuẩn bị hai con đường, một là chiếu hắn ở quá khứ, cũng lấy Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bảo vệ, tiếp dẫn nàng trở về.
Một con đường khác lại là, năm đó, Hoang và Diệp từng cùng nhau xuất thủ, để lại một giọt máu mất đi sinh cơ của nàng trong dòng sông lịch sử, cuối cùng ném giọt máu ấy vào trong huyết mạch một hậu nhân nào đó, chờ mong sẽ có một ngày để nàng tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá