Thánh Khư

Chương 282: Thiên hạ chấn động (1)

Chương 282: Thiên hạ chấn động (1)

Chỉ trong thời gian ngắn, trên bàn một vài Thú vương đều xuất hiện tư liệu của Sở Phong. Bọn họ đang nghiêm túc đọc, muốn hiểu rõ tính cách và các điểm mấu chốt của hắn.

Bất kỳ một sinh vật cấp Vương nào cũng đều đáng giá để các tộc coi trọng, đặc biệt là "Sở Ma Vương" càng cần phải quan tâm cao độ. Trận chiến này quá tàn nhẫn, hắn vậy mà lại tiêu diệt cả một bộ tộc!

Đừng nói dị tộc bình thường, chính là Thú vương cũng e sợ, chúng đều đang lo lắng, vạn nhất chúng với "Sở Ma Vương" nổi lên xung đột sẽ có hậu quả ra sao.

Hiển nhiên, việc Sở Phong lập uy đã đạt được hiệu quả rất tốt, tất cả mọi người đều biết hắn là vì cha mẹ mà tức giận xông lên núi Bàn, một đường diệt trại, đánh giết Thú vương nơi đó!

Mấy người này đều ý thức được, nhằm vào người nhà Sở Phong so với trực tiếp là địch với Sở Phong thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

Chỉ cần Sở Phong còn sống sót, vậy thì không được động tới cha mẹ hắn!

Nhân loại bên này tự nhiên cũng đang âm thầm cân nhắc, các nhà tài phiệt lớn huy động các loại tài nguyên, muốn biết tỉ mỉ trận chiến trên núi Bàn, đồng thời, bọn họ đều muốn là người đầu tiên loại bỏ những người khác, tiếp xúc với Sở Phong. Cường giả cấp Vương như vậy, bất luận là ai cũng phải tìm mọi cách lôi kéo về.

Trong tổ chức Sinh Vật Thiên Thần, mấy người nhà họ Lâm đang cufg nhau thương thảo.

Một lão già có da dẻ màu vàng kim nhạt, tinh thần quắc thước mở miệng, nói: "Tôi muốn biết lúc trước là ai ngăn cản Sở Phong tới gần Nặc Y, con rể tốt như vậy tới cửa lại bị các người đánh đuổi, tầm mắt thật quá nông cạn, hiện tại là có cảm tưởng gì?"

"Thúc tổ, người đừng tức giận, lúc đó chúng con không hề can dự, lại nói ai có thể chi phối Nặc Y? Dù chỉ là nghĩ cũng không dám, Nặc Y có ý nghĩ của chính mình, con bé cảm thấy cùng Sở Phong trở thành tri kỷ càng tốt hơn, như vậy thì cứ tùy con bé đi, chúng ta ai cũng đoán không ra tâm tư của nó, cũng không dám đi quản. Lại nói, chung quy sẽ có một ngày con bé phải rời đi."

Bên trong phòng họp, giọng nói của bọn họ đều rất thấp.

Bên ngoài, sắc mặt Hứa Uyển Di trắng bệch, cô ta thực sự là đã bị dọa cho sợ rồi, bất luận làm sao cũng không nghĩ tới Sở Phong lại có thể kéo đứt một sợi gông xiềng, trở thành cường giả cấp Vương!

Chuyện này đối với cô ta mà nói quả thực là sấm sét giữa trời quang, chiến tích của Sở Phong vừa lộ ra ánh sáng, mọi thứ trước mắt cô ta liền biến thành màu đen, suýt nữa bất tỉnh, hiện tại cô ta trà không nhớ cơm không nghĩ chỉ mải lo lắng.

Trong tổ chức Bồ Đề Cơ Nhân, có mấy người cũng đang thảo luận.

Một ông lão tóc bạc trắng trên mặt mang theo mỉm cười, nói: "Nghe nói đứa nhỏ Lạc Thần này cùng Sở Ma Vương tâm đầu ý hợp, hồi trước hai đứa còn lén lén lút lút cùng nhau ăn cơm, kết quả bị người ta chụp ảnh được, đến cả báo chí cũng đã đưa tin, có phải chúng ta cũng nên tác hợp không?"

Một đám người đều có cảm giác muốn lau mồ hôi, lão gia tử hết chuyện để nói rồi? Có phải là thật sự nghĩ Khương Lạc Thần đang ở trong tộc dưỡng thai hay không? Nếu như để cô biết chuyện này chắc chắn sẽ ầm ĩ lên với lão gia t, có khi còn bứt hết cả chòm râu của ông ta luôn không chừng.

"Nhị gia, việc này còn cần phải thương lượng, tốt nhất là ngài nên tự mình tìm cơ hội nói một chút với Lạc Thần đi."

Một người trung niên ba mươi mấy tuổi nói, ở bên trong đám cao tầng tuổi tác của ông ta xem như là người nhỏ nhất.

Người khác đều trừng ông ta, đến cha của Khương Lạc Thần cũng liếc xéo ông ta một cái, cảm thấy vị tộc đệ này cũng quá trẻ con rồi, đây là cố ý muốn cho Khương Lạc Thần cùng lão gia tử “chiến một trận” có đúng không?

"Tôi cho rằng việc này có thể làm, nhưng muốn tiến tới phải dần dần!" Lại có một người khác nói.

Liên minh Thông Cổ, Viện Văn minh Ngoài hành tinh, Viện nghiên cứu Tiên Tần cũng đều đang nhanh chóng hành động, dù cho không thể lôi kéo Sở Ma Vương về phe mình thì ít nhất cũng phải rút ngắn quan hệ!

Sự tồn tại có thể đánh tan xác cả Thú vương, bất kể đi đến đâu cũng đều sẽ được các thế lực lớn tôn sùng, được người ta kính nể, cực lực lôi kéo.

Môn đồ Thích Ca, Lôi Chấn Tử, chính là người trong các thế lực lớn, mà Sở Phong hiện tại có thể đứng ngang hàng với bọ họ!

Ngày đó, đừng nói đến điện thoại di động của Sở Phong mà đến cả cha mẹ hắn cũng đều bị gọi tới sắp phát nổ.

Sở Phong tắt điện thoại di động, ở trong nhà nghỉ ngơi một đêm, sau đó liền trốn vào Ngọc Hư Cung tìm hiểu thuật Ngự Kiếm.

Hắn biết rõ, nhiều tán dương và lôi kéo hơn nữa thì đều căn cứ vào hắn thực lực cường đại, nếu như hắn không địch lại Thú vương núi Bàn, thì tất cả những thứ kia đều sẽ không có.

"Ngự kiếm công kích, hay còn có thể xưng là phương pháp khống chế đồ vật bằng tinh thần!" Sở Phong ngồi xếp bằng ở trong phòng luyện công tự nhủ.

Vèo!

Một thanh kiếm đỏ đậm bay qua, giống như tia chớp màu đỏ nhanh chóng bay lượn.

Sở Phong điều khiển, đây là một loại "Võ công tinh thần", thôi thúc phi kiếm đỏ đậm dài bằng lòng bàn tay, chém ngang chẻ dọc trong phạm vi trăm mét xung quanh.

Vèo!

Phi kiếm giống như san hô đỏ óng ánh mà xán lạn, nhanh chóng bay lượn, Sở Phong càng ngày càng thuần thục, điều khiển dễ dàng như cánh tay mình. Hắn cảm thấy thực lực của chính mình tăng lên cả một khoảng lớn!

Cheng!

Hắn lấy năng lượng tinh thần điều khiển phi kiếm, chém về phía vũ khí lạnh xa xa ở trên giá, trong tiếng boong boong, một loạt trường mâu do sắt tinh luyện đúc thành đều bị cắt đứt, phi kiếm sắc bén vô cùng.

Xoạt!

Sau đó, hắn nỗ lực khống chế tinh thần, thanh kiếm đỏ đậm hạ xuống, dễ dàng cắt vách tường sắt thép dày hai thước, dể lộ ra tiết diện bằng phẳng mà bóng loáng.

"Cái gọi là ngự kiếm, chính là lấy sức mạnh tinh thần điều khiển thanh kiếm, đây chính là bản chất, còn những chuyện thần thoại trước kia đều là khếch đại mà thôi." Sở Phong tự nhủ.

Hắn rất tỉnh táo, không thần thánh hóa thuật Ngự Kiếm, mà gọi nó là võ công tinh thần. Còn nếu như thật dựa theo truyền thuyết thần thoại đi luyện, thì chỉ như đang tự lừa mình dối người mà thôi.

Trên thực tế, lấy võ công tinh thần đến khống chế đồ vật, binh khí thì không giới hạn ở phi kiếm mà có thể là ngọn giáo ngắn hoặc các loại đồ vật khác.

Ầm!

Hắn dùng năng lượng tinh thần bao phủ lên một cái đỉnh đồng, đập về phía xa xa, uy thế vô cùng doạ người!

Thân thể Sở Phong lay động một lúc, hoa mắt váng đầu. Điều khiển vật nặng như vậy với tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh sẽ khiến năng lượng tinh thần tiêu hao rất nhiều, hắn cần nghỉ ngơi một quãng thời gian mới khôi phục lại như cũ.

"Vào lúc này, đồ vật quá nặng nề còn chưa thích hợp làm vũ khí của mình, đợi tới khi sức mạnh tinh thần đủ mạnh mẽ thì có thể cân nhắc!"

Hắn ước lượng thân kiếm màu đỏ thẫm trong tay, không nặng lắm, không biết là nó được làm từ loại chất liệu nào mà lại nhẹ hơn so với bất luận một loại đồ vật kim loại nào khác, gần như có thể so với kiếm gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá