Thánh Khư

Chương 3478: Lòng có gửi gắm (2)

“Lòng có vướng bận, chấp niệm quá sâu.” Sở Phong thở dài nói, rất nhiều người đều đã xuất hiện, tại sao vẫn chưa tìm thấy cha mẹ của hắn.
Nếu như hai người còn sống, đồng thời thức tỉnh ký ức kiếp trước, theo lý sẽ liên lạc với Thiên Đình mới đúng, bởi vì danh tiếng của Sở Phong thật sự rất lớn rồi.
Sắp đến dị vực, hắn muốn buông bỏ một số chấp niệm trước khi rời đi lần cuối cùng, nhưng vẫn là có vướng bận.
Sáng sớm, nhóm Sở Phong xuất phát, Chu Hi đi cùng cũng muốn tiến vào dị vực, nàng không muốn từ biệt chính là “mấy nghìn năm” với Sở Phong.
Nàng muốn tiếp nhận tẩy lễ năm tháng cùng với Sở Phong, để lại dấu vết thời gian sặc sỡ như nhau.
Đáng tiếc, bọn họ cuối cùng vẫn không thể cùng nhau già đi.
“Tại sao không thể?” Tử Loan chớp mắt to, hơi khó hiểu.
“Bởi vì ta là thiếu nữ như thần, sao có thể già đi chứ!” Nụ cười của Chu Hi vô cùng thuần khiết, tỏa ra ánh sáng dịu dàng trong ánh bình minh, ngay cả tóc của nàng cũng nhuốm lên màu ráng vàng.
“Nhưng con người cuối cùng vẫn phải già đi.” Tử Loan nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chu Hi nhìn về phía xa, không nhắc đến tương lai có thể xuất hiện sinh ly tử biệt, càng không thương cảm, trên khuôn mặt trắng ngần tràn đầy nụ cười tươi tắn, cả người đều đang tỏa sáng.
Chiến thuyền ngang trời, chen chúc đầy người, một vùng đen xì xì đều là sinh vật tiến hóa trẻ tuổi muốn tiến vào dị vực cùng với Sở Phong, tất cả đều là nhân tài kiệt xuất của các tộc.
Cửu Đạo Nhất, Cổ Thanh ở phía sau đưa mắt nhìn theo, yên lặng chăm chú nhìn bọn họ đi xa.
“Đều là đứa trẻ tốt, đáng tiếc, không biết tương lai có thể có mấy người sống sót.” Lão nhân bì thở dài, chuyện tương tự ông đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi.
Kỷ nguyên thay đổi, mỗi một lần đều kèm theo bi ca, khi văn minh tiến hóa hoàn toàn tan vỡ, sẽ chôn vùi cả thời đại, chủng tộc và văn minh trên vùng đất rộng lớn này thay hết tốp này đến tốp khác.
Đây là một chủ đề vô cùng nặng nề, Cửu Đạo Nhất và Cổ Thanh đều không muốn nhắc tới nữa, không muốn nói nhiều.
Bọn họ chỉ đang chờ đợi, khao khát người giết ra ngoài năm đó còn sống, có một ngày trở về, tiến vào trận chiến cuối cùng, san bằng sinh linh điềm xấu!
Đáng tiếc, từng kỷ nguyên trôi qua, lại là chư thế không ngừng trầm luân, không có hy vọng, không nhìn thấy thự quang.
Lần này, bọn họ lại sắp đến rồi!
Ban đầu, chiến thuyền không phải quá nhanh, giống như để cho người rời đi có thời gian ngắm nhìn quê hương, rồi dần dần tăng tốc trên bầu trời cao, mặt đất mênh mông được thu hết vào đáy mắt.
Núi lớn hùng hồn, sông lớn gào thét, còn có cao nguyên Tuyết Vực kia, tất cả đều nhanh chóng trôi xa ở bên dưới.
“Vừa đi chính là mấy nghìn năm!” Có người khẽ thở dài, đây là người khá cảm tính.
Bọn họ vào sâu trong dị vực, thời gian rất dài sẽ không thể gặp mặt người nhà, không thể đoàn tụ.
Cũng có người tâm chí mạnh mẽ, khuyên giải nói: “Mấy nghìn năm ở dị vực, hiện thế có thể mới qua một hai năm. Đợi lúc ngươi trở về, chắc người nhà của ngươi còn đang nghi ngờ, sao ngươi trở về nhanh như vậy? Không phải là làm lính đào ngũ rồi chứ?”
Rất nhiều người đều bật cười, thương cảm ly biệt bị làm nhạt đi.
Sở Phong đứng ở đầu thuyền không nói chuyện, cúi xuống nhìn mặt đất, nhìn con sống lớn như rồng phi nhanh, danh sơn giống như Thiên Kiếm đâm thẳng lên vòm trời. Tâm trạng hắn nóng nảy, không có tâm trạng thưởng thức kỳ cảnh.
Hắn luôn cảm thấy giống như nghe được tiếng khẽ gọi, đây là ảo giác sao?
Là trong lòng có nhớ nhung, nên tạo ra cảm giác ư?
Sở Phong bỗng nhiên quay đầu, cứ cảm thấy ở phía bên trái lại có sự thu hút với hắn, giống như bản năng sâu thẳm nhất ở đáy lòng bảo hắn dừng chân.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, chỉ có lúc mượn bình đá để có được pháp lực thần thông cấp Đạo Tổ, hắn mới nhạy cảm như vậy.
Bây giờ, hắn chỉ có một mình, tại sao lại có cảm ứng bản năng khác thường khiến hắn muốn dừng lại này.
Nghĩ kỹ lại, hắn đã là sinh vật tiến hóa Hỗn Nguyên, là đại năng tuyệt đỉnh trong mắt người thường, nếu như có chuyện liên quan mật thiết đến bản thân hắn, thì cũng sẽ có cảm ứng.
Cho nên hắn nóng nảy, tâm trạng không yên như vậy là có người hoặc việc vô cùng quan trọng đối với hắn xuất hiện, cho nên mới dẫn tới giao cảm kỳ lạ ư?
“Các ngươi đi trước, ta sẽ tụ họp với các ngươi sau!” Sở Phong trầm giọng nói.
Chu Hi lập tức bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, muốn sóng vai đi cùng với hắn, không để hắn đi một mình.
Sở Phong gật đầu. Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn giẫm lên đạo văn, Súc Địa Thành Thốn, nháy mắt đã biến mất ở cuối chân trời.
Sau khi rời đi không lâu, Sở Phong nhanh chóng mở Hỏa Nhãn Kim Tinh siêu cấp ra, quét nhìn mặt đất, về phía chỗ có linh cảm kia.
Đó là một sơn thôn nhỏ, không lớn, nhưng lại rất có sức sống, có đàn ông đã vào núi săn bắn từ rất sớm, có phụ nữ hái dâu từ sáng, đám trẻ con đuổi theo con chó vàng to chạy tới chạy lui, các người già đón ánh bình minh ấm áp giãn gân cốt.
Thôn trang nhỏ này rất hài hòa, người già trẻ nhỏ đều vui vẻ,
Sở Phong mới đến nơi này đã nhìn chằm chằm một nam một nữ, bọn họ trông chỉ mới mười mấy tuổi, trông có sự chững chạc không phù hợp với tuổi tác, còn cả sự yên bình và ung dung.
Tâm trạng của hắn kích động, rất muốn kêu to, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, dần dần ổn định lại cảm xúc.
Cặp nam nữ này đang dạy vài đứa trẻ thổ nạp, là phương pháp hô hấp rất thực dụng, giọng điệu bình thản, nhưng lại rất nghiêm túc.
Tâm trạng Sở Phong phức tạp, dù thế nào cũng không ngờ tới lại gặp được cha mẹ hắn ở đây, hơn nữa bọn họ còn ở cùng nhau!
Bất ngờ quá rồi, thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
Chẳng trách trong lòng hắn có linh cảm, nóng nảy khó yên, quả nhiên có người và việc liên quan mật thiết tới hắn. Trên đường bay từ chiến thuyền tới, hắn là đại năng đã nhạy bén cảm ứng được rồi.
Có lẽ cũng là trong lòng nhớ nhung, gần đây luôn không thể buông xuống mới khiến hắn càng dễ giao cảm.
Bọn họ chuyển thế rồi, vậy mà còn có thể ở bên nhau điều này khiến Sở Phong vô cùng bất ngờ, nhưng cũng thấy vui thay bọn họ, đây là sự trùng phùng tốt nhất.
Cuối cùng, cặp nam nữ này quay người, liếc cái đã thấy Sở Phong, tuy bọn họ có sự chững chạc và chín chắn không phù hợp với tuổi tác, nhưng bây giờ vẫn kêu lên thất thanh.
Sao có thể quên được? Tất cả đều như vừa hôm qua.
Tuy bọn họ đã chuyển thế rồi, nhưng hồn quang không thay đổi, chắc đã thức tỉnh đủ loại chuyện kiếp trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá