Thánh Khư

Chương 3184: Tuyệt thế Song Tôn (2)

Nhưng mặc kệ lão Cổ đứng đó kêu gào thế nào, Sở Phong cũng như người điếc không nghe thấy gì, tựa như đã mất hết cảm ứng. Hắn vẫn đang sử dụng đủ loại bí pháp để thể hiện đạo của mình.
Sau đó, hắn thậm chí còn bắt đầu luyện Thất Tử Thân.
“Khặc khặc…” Tiếng cười khiến người khác rùng mình chợt cất lên, lạnh lùng rét buốt, khiến người ta như rơi vào hầm băng.
Sinh linh màu xám thoát khỏi trói buộc, đang từ từ đến gần Sở Phong và định nhào lên!
Lão Cổ hết sức sốt ruột, ngay thời điểm mấu chốt mà còn dính phải thứ này thì hậu quả càng khó mà lường được.
Coong!
Trong tay lão Cổ còn đang cầm nắp lọ đá, ông ta vội vàng chụp lên sinh vật màu xám. Vốn dĩ sinh vật màu xám không sợ lão Cổ, nhưng khi thấy một bộ phận của lọ đá thì lập tức lộ vẻ sợ hãi, càng lao nhanh về phía Sở Phong hơn.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Lão Cổ nổi giận.
Nhưng còn chưa đợi ông ta ra tay, Sở Phong mặc dù nhắm mắt và đang diễn hóa đạo của mình, tự nhốt mình vào thế giới trong lòng, song hắn dường như vẫn cảm giác được mối nguy hiểm, bèn tự mình hành động.
Sau lưng hắn dâng lên năm tia thần quang, quét ngang qua sinh vật màu xám. Một tay hắn túm lấy sinh vật màu xám, tay kia tung một quyền đâm xuyên qua, đánh cho nó thừa sống thiếu chết!
Sinh vật màu xám kêu to, thê thảm không gì sánh được, gần một nửa cơ thể bị đánh tan ra, hóa thành vật chất màu xám, sau đó bị thân thể thối nát của Sở Phong hấp thu và luyện hóa sạch sẽ.
Tiếp theo, Sở Phong ném nó xuống đất, đạp một chân lên, tiếp tục diễn hóa pháp của mình, đắm chìm trong một loại hoàn cảnh đặc biệt nào đó.
Hai mắt lão Cổ trợn tròn, trong lòng kêu to: Ngươi sắp chết rồi kìa! Thịt đang rơi từng mảng ra kìa! Tỉnh táo lại chút đi!
Đúng vậy thật, tình trạng của Sở Phong đang xấu dần, rất nhiều tảng thịt rơi ra, mùi hôi thối ngập tràn khắp lòng núi, nồng vô cùng.
Bỗng chốc Sở Phong mở hai mắt ra, tỉnh lại từ trong loại khai ngộ diệu kỳ kia. Khi thấy thịt trên người mình rơi ra cùng với thân thể thối nát, mặt hắn tái mét đi.
Con đường tiến hóa phấn hoa quả nhiên quá đáng sợ, không hề có chút gì gọi là may mắn cả. Cứ bước từng bước như thế này thì cuối cùng gì cũng phải đối mặt với tử kiếp.
Con đường này càng về cuối càng nguy hiểm, hầu hết mọi người đều bị mất mạng!
Đây cũng là nguyên nhân khiến trong vòng một kỷ nguyên này, số lượng sinh linh Cứu Cực không nhiều.
Ngay cả Đại Vũ, đến cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết, bởi vì rất khó chịu đựng vượt qua cửa ải giai đoạn trước, cuối cùng cũng sẽ thối nát và ác biến, trước khi đến giai đoạn trung hậu kỳ thì đã chết rồi.
Sở Phong cúi đầu nhìn bàn tay mình, phần thịt đã tróc ra hết, chỉ còn khung xương trắng hếu. Thế nhưng hắn lại không thấy đau, lúc vung nắm đấm lên vẫn tạo ra quyền quang chói lọi, bá đạo vô địch.
Vậy là sao? Hắn sẽ chết ư? Sẽ thối rữa thành bụi bặm trong lúc không hề có ý thức và đau đớn gì?
Sở Phong cảm nhận được nguy cơ, các bậc tiền bối bao đời nay đã có rất nhiều người chết đi như thế, bởi vì không thể gắng chịu.
Nhất là những ai giống hắn, không có giai đoạn trầm lại và tích lũy, cứ thế tiến lên ào ào, càng về cuối sẽ bị đòi lại cho đủ. Con đường này giống như bị nguyền rủa!
Đây chính là cảm giác của hắn ngay lúc này. Con đường đã đứt đoạn, xảy ra vấn đề lớn, hắn đang bị nguyền rủa.
"Nguyền rủa cái gì?! Ai có thể nguyền rủa con đường tiến hóa này, ai có thể đòi mạng ta?!”
Sở Phong không cam tâm, ngửa đầu nhìn lên trời. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt hắn trông đáng sợ cực kỳ, khuôn mặt vốn tuấn tú giờ đây rữa ra, da mặt bong tróc, chỉ còn sót lại xương trắng.
Ầm!
Ánh sáng thần thánh phóng ra từ người hắn, cối xay nhỏ màu xám bên trong cơ thể đang xoay thật nhanh, nhưng làm vậy cũng vô dụng, hắn vẫn đang trong quá trình thối rữa.
Một giây sau, hắn bắt đầu ghi nhớ phù văn màu vàng khắc lên lọ đá, nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Cái này giống như nền tảng cốt lõi của tiến hóa, không tránh né được, lực tác động từ ngoài cũng không ngăn cản được. Thân thể hắn, thậm chí ngay cả hồn quang của hắn dường như cũng sắp thối nát mất rồi.
Lúc này, Sở Phong mở bàn tay ra, hắn phát hiện phần xương trắng hếu đang dần xỉn màu, sắp mục nát.
"Ta không tin mình sẽ chết. Trong cùng lĩnh vực, ta chưa bại bao giờ, đây chẳng qua là một lần thối rữa ác biến trong cùng cảnh giới thôi mà, chẳng là gì hết. Cút hết cho ta!”
Sở Phong hét lớn, thân thể phát sáng. Dù hiện giờ máu thịt đã bong ra gần hết, hắn vẫn đứng ngẩng cao đầu, không hề e ngại, vẫn đang vung quyền ấn.
Thời gian dần trôi, hắn yên lặng lại, không còn để ý đến việc bản thân mình có đang thối nát tiếp hay không mà chỉ tập trung thể ngộ quá trình tiến hóa.
Trong tiếng kinh văn, thịt trên người hắn đã rơi ra hết sáu, bảy phần, trông vô cùng đáng sợ. Song, trong lòng Sở Phong lại càng tĩnh lặng và yên bình hơn.
Ngộ và hành hợp nhất. Hắn từng nói với Vũ Thượng, hắn không sợ thối nát. Cái thứ mọi người hay bảo là “không thể diễn tả” kia, chẳng qua chỉ là một kiếp nạn cần phải trải qua trong quá trình tiến hóa Đại Vũ mà thôi.
Vừa rồi, ngay cả chính hắn cũng bị dao động ư?
Bây giờ hắn không sợ gì nữa, chết thì chết thôi, còn nếu không chết thì hắn sẽ mạnh hơn. Bây giờ hắn đang nghiêm túc thể ngộ quá trình này, hoàn toàn không sợ thối rữa hay cái chết nữa.
Quả nhiên, tâm tính chuyển biến, không có được mất, hiện tại hắn lại tiến một bước sâu hơn, chìm trong việc khai ngộ, tập trung ngộ đạo.
Tiếng kinh văn phát ra từ thân cây kia tựa như phù văn hữu hình được vẩy xuống, khiến Sở Phong tiếp tục ác biến. Về sau, cả người hắn đã rữa hết tám phần, bong tróc ra hết.
Thậm chí, xương cốt cũng bị mục nát, không còn màu trắng sạch sẽ nữa.
Nhưng càng tiếp tục, loại ác biến này cũng yếu dần, từ từ ngừng lại, không ác biến hơn được nữa.
"Tiến hóa, tẩy rửa tồn đọng, quên đi sinh tử, không còn nghĩ đến được mất, như vậy sẽ an toàn hơn sao?!" Lão Cổ rung động.
Bởi vì ông ta phát hiện Sở Phong đã ngừng được ác biến, không còn chuyển biến xấu nữa. Không những vậy, quanh thân hắn bắt đầu có máu thịt nhúc nhích cử động, tiếng răng rắc của xương cốt vang lên, trông phần xương của hắn càng trắng và cứng hơn.
Nhưng có bao nhiêu người đến giờ khắc này sẽ tĩnh lặng và thong thả ngồi thiền? Có ai mà không sợ? Khi thấy bản thân mình bị thối nát, phải hơn chín mươi phần trăm người phát điên, muốn chống lại nó.
Dù có thể bình thản đối mặt thì cũng mấy ai có thể vượt qua và sống sót? Chưa chắc đã thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá