Thánh Khư

Chương 998: Quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm (2)

Chương 998: Quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm (2)

"Ta là một con chim nhỏ. . ." Tử Loan vẫn đang hát, không dám dừng lại.

Sau đó, Sở Phong tiếp tục rao bán Thánh tử, đem Kim Cương viên Thánh tử Viên Khôn toàn thân xương gãy vỡ, trọng thương sắp chết bán ra, còn trực tiếp bán phá giá, rất vội vã!

"Tốt, bán đấu giá chấm dứt ở đây!" Sở Phong nói, bảo người đấu giá thành công đi chuẩn bị bí kíp, sau đó hoàn thành giao dịch ở núi Long Hổ.

"Nha, ta nói này người anh em, trên tay ngươi vẫn còn một tên thần tử, một vị Thánh nữ tại sao không bán tiếp nha?”

Mấy người còn lại cuống lên, nhìn chằm chằm vào Lý Phượng vẫn còn đang nhảy múa.

"Các ngươi không đưa ra được đồ ta muốn, ta đương nhiên không bán, tự mình giữ lại dùng, một cái để kéo xe, một cái để làm ấm giường!”

Sở Phong thậm chí còn thật sự tìm thấy một chiếc chiến xa, là do những thần tử, Thánh nữ này một mình mang tới, Sở Phong không ngừng thúc giục Triển Hạc đi kéo xe, dọa nếu không làm thì sẽ trực tiếp đập chết hắn ta.

Triển Hạc bi phẫn, nhưng cuối cùng vẫn ỉu xìu ủ rũ kéo xe, vì được sống tiếp, hắn ta hạ thấp kiêu ngạo cúi đầu.

Cứ như vậy, Sở Phong vui vẻ ngồi trên chiến xa, mà Lý Phượng và Tử Loan thì đứng ở hai bên, giống như hầu gái đi theo.

Lúc này, Thánh nữ Tử Loan còn vẫn đang hát, tiếng hát vẫn uyển chuyển êm tai.

Sở Phong cũng không có chút gánh nặng nào trong lòng, không hề đồng tình mấy người này, bởi vì bọn họ ban đầu vốn là vì muốn giết hắn nên mới tới, nếu như hắn ta thất bại, kết cục sẽ càng thảm hại hơn!

"Được rồi, đổi bài khác đi, hát người vô địch thật sự rất cô đơn!” Sở Phong nói.

"Ta #¥%. . . Cái tên này cũng thật là. . ." Một đám người ở nguyên thú bình đài đều nhìn mà trợn tròn mắt.

"Tiểu tử này quá láo xược rồi, không sợ bị bị thiên lôi đánh sao? !" Nguyên thú bình đài một mảnh ầm ĩ.

Bởi vì cái loại tác phong này quámãnh liệt quá nát bét, hắn thực sự để cho thần tử kéo xe, còn để thánh nữ ở bên khoanh tay đứng hầu, hơn nữa còn phải hát cho hắn nghe.

Cho dù là đạo tử trong mười vị trí đầu trên vũ trụ ngôi sao xuất hành cũng nào có ai dám phách lối như thế! Mọi người nghiêm trọng nghi ngờ!

Tử Loan ủy ủy khuất khuất ở đó hát người vô địch thật sự rất cô đơn, rưng rưng muốn khóc, thậm chí còn thần kì khiến bài hát này hát đến cái loại cảm giác tổn thương và thảm thiết cực kì.

Sở Phong nghe vậy, tự nhiên cảm giác sao mình cứ giống như một tên nhân vật phản diện lớn thế không biết! Càng ngày càng giống Đại Ma Vương.

"Cao thủ vô địch, ai có thể cùng ta tranh đấu? Đời người thực sự là cô quạnh như tuyết!" Sở Phong chắp hai tay ra sau lưng, đứng trên chiến xa.

Lúc này, hắn ta đã theo chiến xa rời khỏi bí cảnh, đứng ở đỉnh núi Thái sơn, bễ nghễ thiên hạ, có thể nói là tầm mắt bao quát non sông!

Ầm!

Đột nhiên, một đạo ánh sáng hừng hực oanh tạc ở trên người hắn, chiến xa trực tiếp nổ tung.

Lúc nàymới ra khỏi bí cảnh mà thôi, vừa ra tới đến bên ngoài, thì hắn đã gặp phải loại biến cố kinh khủng này!

Sở Phong bay ngang ra ngoài, toàn thân đau nhức, nói: "Mịa nó, bị sét đánh!"

Ầm!

Sau đó, một chùm sấm sét hạ xuống, có tới mười mấy tia chớp nhỏ, toàn bộ đánh ở trên người hắn, khiến cho khắp người hắn ta là máu, tóc tai bù xù mà bay ngang, thậm chí còn khiến cả cái chiến xa bên dưới chân hắn nổ tung.

"Bố khỉ nhà ngươi!" Sở Phong chửi mắng.

Chỉ một thoáng sau, hắn ta đã hiểu rõ tình huống bấy giờ là gì, khi hắn ta tự mình vẩy mực lên bức tranh vô địch của mình thì đã có tiếng sấm nổ vang xuất hiện, thế nhưng bọn chúng lại biến mất, bởi vì sấm sét lôi đình cũng không có cách nào gần tới nơi tế trời.

Hiện tại, Sở Phong ra ngoài, trực tiếp được ánh chớp tìm đến cửa!

"Hắn ta bị thiên lôi đánh!"Ở nNguyên thú bình đài có người kêu to, thật sự không hề có một chút lòng thông cảm nào với hắn, mỗi một người đều hết sức hăng hái hóng hớt.

Đám người trên Nguyên thú bình đài kia nhìn thấy Sở Phong bị sét đánh thì tất cả đều như là ăn phải thuốc lắc, vô cùng hăng hái, vui vẻ khóc thét lên.

Sở Phong đã sớm thu hồi Quang Não, cho nên không cảnh này, nếu không hắn nhất định bị tức đến không thể lên được.

Có điều, hắn ta chỉ cần hơi suy nghĩ một chút cũng có thể đoán được phản ứng của đám người kia như thế nào.

Sở Phong vô cùng căm phẫn, mất mặt quá rồi, mặt mũi coi nhe ném đi hết, đây cũng quá xui xẻo rồi.

Mới vừa rồi còn đang chắp hai tay ở sau lưng, nói cái gì mà ta không co skẻ địch, đời người cô quạnh như tuyết, kết quả. . . Trong nháy mắt lại bị sét đánh!

Quả nhiên, đời người không thể quá đắc ý, càng không thể giả vờ thâm trầm, Sở Phong cảm thấy, trong giờ phút bị tia sét kia đánh đến, hắn đã trở thành hình tượng phản diện điển hình – bị trời phạt.

"Mau nhìn xem, hắn ta thật sự bị sét đánh!" Đám người trên Nguyên thú bình đài kia đừng nói nảy sinh lòng thông cảm, thậm chí còn thấy kia chuyện này quả là là rất đáng để vui mừng, dị thường phấn khởi, hô to gọi nhỏ bạn bè tới cùng nhau vây xem.

Nhìn vào cứ như là đang ăn mừng cái gì vậy.

"Ta biết ngay mà, giả vờ giả vịt như thế nhất định sẽ bị sét đánh, sao nào, đã thấy trong nháy mắt linh nghiệm rồi chứ!"

“Để Thần tử kéo xe, Thánh nữ khoanh tay đứng hầu hai bên, sĩ diện đến làm người giận sôi, hắn ta mới vừa rồi còn đứng ở trên chiến xa tở vẻ bễ nghễ thiên hạ, kết quả một đạo Thiên Lôi hạ xuống… Bắn nổ toàn thân hắn, toả ra khói xanh!"

Đám người kia ai nấy vô cùng phấn khởi, vui mừng khôn xiết, muốn hăng hái có bao nhiêu hăng hái, muốn nhiệt liệt có bấy nhiêu nhiệt liệt, nhìn thấy Sở Phong thảm như vậy, tất cả đều cực kỳ vui vẻ.

Nếu như hắn ta nhỏ yếu thì mọi người sẽ lên tiếng đồng tình hắn ta, hiện tại hắn ta lại hung tàn bắt giam thần tử, Thánh nữ, thâm chí còn đánh cho nát bét, mọi người ngược lại rất chờ mong nhìn thấy hắn ta ăn quả đắng, hắn gặp xui xẻo thì mọi người ngược lại lại cảm đây là một loại sự tình tuyệt diệu.

"Ông nội, ban nãy vị đại ca này nói đời người cô quạnh như tuyết là có ý gì?" Trên Nguyên thú bình đài, một bé gái mấy tuổi hỏi tổ phụ của mình.

Ầm!

Một tia chớp đánh xuống, khiến cho Sở Phong bay ngang ra ngoài, khắp người toàn là máu, một mảnh đỏ tươi.

Tổ phụ bé gái kia vẻ mặt thâm trầm, nói: "Chính là bộ dáng này, cô quạnh đến toàn thân chảy máu."

Bé gái nhỏ xinh xắn như được khắc từ ngọc thạch, rung đùi đắc ý nói: "Oa, sau này ta mới không cần cô quạnh, hắn ta thật đáng thương, đời người thực sự là cô quạnh đến chảy máu a!"

Tại Nguyên thú bình đài, một đám người đầu tiên là hoá đá, sau đó cười vang.

Hơn nữa, còn có rất nhiều người không có đạo đức đem những hình ảnh và lời nói này gửi tới Sở Phong, muốn cho hắn chậm rãi thưởng thức.

Răng rắc!

Sấm sét lôi đình tỏa ra, đỉnh núi Thái sơn khắp nơi óng ánh, Sở Phong bị đánh cho toả ra khói xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá