Thánh Khư

Chương 2746: Lời thề Chung Cực Giả (1)

Chương 2746: Lời thề Chung Cực Giả (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sẽ không đến mức ngã chết chứ?

Sở Phong rất muốn khóc. Lần này hắn bị lừa thảm rồi.

Hắn sẽ rơi xuống một ách thổ hoặc tuyệt địa nào hay sao?

“Ta là Thiên đế, từ trên trời mà xuống.” Hắn nói nhỏ.

Sau đó, hắn liền nện xuống mặt đất.

Sao? Không đúng lắm! Tại sao lại nhìn quen mắt đến như thế? Vẫn là chiến trường ba bên như trước.

Truyền tống chết tiệt. Sở Phong muốn cười to.

Nhưng rất nhanh hắn lại cười không nổi. Nơi này dường như không phải trận doanh Ung Châu mà là trận doanh Chiêm Châu Nam bộ.

Bịch một tiếng. Hắn nện vào bên trong một căn lều lớn màu vàng, tạo thành một cái lỗ cỡ nhỏ, đồng thời rơi vào bên trong một vũng nước.

Hắn đã sử dụng mộc mâu màu đen đâm xuyên qua nóc lều. Nếu không, hắn sẽ không rơi vào bên trong được.

Bây giờ đêm đã khuya. Con đại cẩu kia luyện dược tốn gần hết nửa đêm.

Vốn trời tối người yên, nhưng bây giờ bịch một tiếng, bọt nước văng tung tóe.

Gần như cùng một thời gian, bạch quang lóe lên. Mấy tấm lụa đánh về phía hắn cùng với hơi nước.

Lông tóc Sở Phong dựng đứng, cảm nhận được nguy hiểm rất lớn. Hắn đưa mộc mâu ngăn đằng trước, bạch quang kia dường như ý thức được mộc mâu quỷ dị, liền nhanh chóng rút lui.

“Ta là Thiên đế, từ trời xanh mà đến.”

Sở Phong nghiêm túc, lớn tiếng dọa người, chấn nhiếp và hù dọa những người trong lều.

Tuy nhiên, sự trịnh trọng, đàng hoàng của hắn rất nhanh đã bị sự kinh ngạc phá vỡ. Hắn nghẹn họng nhìn trân trối, hơi ngẩn người.

Bên trong thùng gỗ to lớn có một cái bồn tắm. Đối mặt hắn là một cô gái đẹp đến mức đủ điên đảo chúng sinh, quốc sắc thiên hương, quá mức mị hoặc.

Khí chất hồ ly tinh điển hình.

Gương mặt lớn chừng bàn tay, ánh mắt dài nhỏ trong veo như nước, làn da trắng như tuyết, thậm chí còn óng ánh hơn cả dương chi mỹ ngọc. Tia nước hoàn toàn khó mà che giấu làn da trắng nõn và óng ánh kia.

Tuy nhiên, đã có mười cái đuôi cáo tuyết trắng ngăn trước người thiếu nữ.

Cho dù đang ở trong trạng thái như vậy nhưng thiếu nữ vẫn không hề bối rối, thần mang lăng lệ lóe lên từ sâu trong đáy mắt, sau đó lại mỉm cười.

Mặc dù không nói chuyện, nhưng nàng mị hoặc trời sinh, đôi môi hồng nhuận vô cùng gợi cảm, lông mi rất dài, ánh mắt có thể khiến cho người ta tâm thần mê loạn.

Chỉ trong tích tắc, Sở Phong âm thầm cảm thán, thầm hô lợi hại. Thiếu nữ đó không những dung mạo tuyệt thế, điên đảo chúng sinh, quan trọng là khí tinh thần tràn ngập năng lượng đặc biệt.

Đồng thời, Sở Phong ngay lập tức nhớ đến một vị cố nhân nào đó, là Thạch Hồ Thiên Tôn từng bị giam cầm ở dị vực, sau đó được hắn đưa đến trái đất. Thiếu nữ này có mười đuôi Thiên Hồ, sẽ không phải con cháu đời sau chứ?

Hắn nhìn cái lỗ lớn trên đỉnh lều, có thể nhìn thấy cả trăng sao, bắt đầu chững chạc giới thiệu: “Ta thật sự là Thiên đế, từ trên trời mà xuống.”

Sở Phong không biết xấu hổ, cũng chẳng biết thẹn. Hắn khoác lác với thiếu nữ trong thùng tắm hắn là Thiên đế từ trời xanh giáng xuống nhân gian.

Tinh mang chợt lóe lên trong ánh mắt thiếu nữ thiên kiều bá mị, khí chất như hồ ly tinh đối diện. Nàng chịu phục tên gia hỏa này. Đã đến nước này rồi, hắn còn dám nói hươu nói vượn trước mặt nàng.

Nàng không hoảng hốt, cũng không ngượng ngùng, chỉ lười biếng dựa vào vách thùng tắm, biểu hiện phong tình vạn chủng.

Tướng mạo của nàng không còn lời nào để nói, không thể bắt bẻ. Gương mặt non mịn trắng như tuyết lớn chừng bàn tay, tinh xảo đến mức không có một chút tì vết, mắt to ngập nước, mang theo linh tính.

Đường cong cơ thể động lòng người, giống như một xà mỹ nữ, thướt tha chập trùng. Bất luận bầu ngực đẫy đà hay là bờ eo thon cùng với đôi chân dài, tất cả đều được đuôi cáo màu trắng hoàn mỹ che đậy, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình thể mông lung mà thôi.

Dù vậy cũng đủ để động lòng người, khiến cho người ta miên man bất định. Đây chính là một Thập Vĩ Thiên Hồ điển hình, cực kỳ xinh đẹp, chỉ xuất hiện qua trong truyền thuyết, hiện tại rất khó tìm được người thứ hai trên đời.

Cửu Vĩ Thiên Hồ đã là nhân vật ngất trời của Hồ tộc, thiên phú hiếm thấy, xưa nay ít đến thương cảm.

Thiếu nữ trước mặt lại có mười đuôi Thiên Hồ, cơ thể óng ánh dưới đuôi cáo thấp thoáng một mị lực không nói ra được, không hổ là Hồ tộc, mị hoặc trời sinh.

“Ngươi là Tào Đức Tào Thiên đế à?”

Thiếu nữ lười biếng lên tiếng, âm thanh gợi cảm từ tính, nhu hòa truyền đến, không hề có sự tức giận.

Sau khi nghe xong, cho dù là loại da dày thịt béo mặt vững như hắn cũng không nhịn được mà đỏ bừng. Hắn bị người ta nhận ra?

Mặc dù trước đó hắn đã vuốt mặt một cái, tóc tai bù xù che đi gương mặt, nhưng bây giờ xem ra, hắn đã bị người ta nhận ra chân thân từ lâu.

Xấu hổ quá! Vốn hắn là người nổi tiếng trên chiến trường. Bây giờ mở to mắt bịa đặt, nhất là lại nói với một thiếu nữ đang tắm trong bồn mình là Thiên Đế, rồi bị vạch trần, thật sự khiến người ta xấu hổ vô cùng.

Đương nhiên, người bình thường mới cảm thấy xấu hổ, muốn tìm một nơi chui xuống.

Nhưng Sở Phong không phải người bình thường, da mặt hắn dày cả tấc. Chỉ trong nháy mắt da mặt co rúm, hắn đã trở về dáng vẻ ung dung, bình thản.

“Đêm khuya mạo muội quấy rầy, xin thứ tội. Ta đường đột quá.”

Nhìn hắn chững chạc đàng hoàng, hai tay đan vào nhau nói lời xin lỗi, cho dù xinh đẹp giảo hoạt như Thập Vĩ Thiên Hồ cũng nhịn không được mà muốn cho hắn một bạt tai, dùng mười cái đuôi cáo đánh cho hắn mặt nở hoa.

Có chuyện đến quấy rầy người trong thùng tắm sao?

Nếu là thiếu nữ bình thường đã sớm hét lên, hô to bắt gian, kinh động toàn bộ liên doanh, khiến nhiều người nghe tin mà đến, truy sát sắc lang.

Nàng trấn định, ung dung nhưng không có nghĩa là nàng không so đo. Chỉ là bây giờ nàng chỉ giương cung mà không phát, trong lòng đang có một số suy nghĩ.

Thập Vĩ Thiên Hồ cười nhạt một tiếng, quả nhiên khiến cho toàn bộ căn lều như muốn sáng lên, có thể xưng tụng cười một tiếng khuynh nhân quốc, quá xán lạn và mị hoặc.

Cánh tay nàng trắng như tuyết, trong suốt như dương chi mỹ ngọc, nhô ra mặt nước ôm lấy mái tóc ướt sũng của mình, đôi môi tiên diễm mà trơn bóng.

Tuy nhiên, một khắc đó, lông tóc Sở Phong lại dựng đứng. Hắn một lần nữa lĩnh giáo được trận vực tinh thần khó mà ngăn cản, bất tri bất giác bao trùm đến.

Hắn có thể xác định, nếu đổi thành bất kỳ người nào cùng thế hệ, hơn phân nửa sẽ mất mạng. Bởi vì năng lượng tinh thần kia rất đáng sợ, vô khổng bất nhập, toàn diện xâm lấn toàn thân, tất cả được thực hiện một cách vô thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá