Thánh Khư

Chương 3131: Ai đang đứng sau đạo diễn vở kịch này? (3)

Sương mù hỗn độn cuộn trào, bọc lấy một vị nam tử. Hắn đi về hướng quan tài đồng, cao lớn oai hùng, trông có vẻ hơi cô đơn và rất quyến luyến với thế giới này.
"Các ngươi đều phải sống thật tốt.”
Hắn tới, ánh mắt sắc bén, sau đó lại nhu hòa, nhìn về phía Cẩu Hoàng, xác thối, nam tử đầu trọc… Có cảm xúc gần gũi, cũng có vô tận thương cảm trong ánh mắt ấy.
Sau đó, hắn liền chậm rãi mờ đi, tựa như đôi chân và dấu chân vàng óng kia, không còn thấy trên thế gian này nữa.
"Hắn chết, tiêu tan rồi!"
“Dấu chân màu vàng cũng không thấy đâu nữa!”
Trong vực sâu vọng ra tiếng nói kinh ngạc và vui sướng, những thứ trói buộc chúng đã bị giải trừ, chúng có thể ra ngoài rồi, không ai ngăn được chúng nữa!
“Nhưng còn vùng đất Chủ tế? Sao nơi đó cũng mờ đi rồi?”
"Không tốt, tế địa bị đánh thủng, bị chìm xuống. Trời ơi, phải làm sao đây?!” Chúng chấn động và kinh hãi không thôi.
Đại tế còn chưa bắt đầu, tế địa đã bị đập nát!
Sinh vật Vô Thượng rùng mình, bọn chúng sẽ bị nghiêm trị, nhất là lần này vốn là trận chiến do chúng gây ra.
Trong thoáng chốc, cả người chúng đều rét lạnh từ đầu đến chân, có lẽ sẽ bị trực tiếp xem như tế phẩm!
“Ù!”
Âm thanh kỳ quái phát ra, hình dáng vùng đất Chủ tế hiển hiện, đáng sợ nhất chính là ở phía sau vùng đất Chủ tế giống như có thứ gì đó đang kết nối với vạn vật ngoại giới.
Mấy sinh linh Vô Thượng đồng loạt kêu to, hồn quang bay lượn lờ, sau đó chúng không tự chủ được mà bị hút đi, biến mất khỏi vũ trụ vực sâu.
Cùng lúc đó, vô số sinh vật Hồn Hà cũng hoảng sợ kêu to, tất cả đều biến mất khỏi nơi mình đang đứng.
Ngoài ra, thế giới Hồn Hà cũng đang sụp đổ, bị một thứ gì đó không biết tên nuốt lấy!
Rầm!
Dù nhóm Cẩu Hoàng vô cùng đau đớn nhưng vẫn nhanh chóng mang theo quan tài đồng rút lui, rời khỏi Hồn Hà.
Nam tử trong quan tài đồng cứ vậy mà chết ư? Vô luận như thế nào, nhóm Cẩu Hoàng, xác thối đều không thể tiếp nhận sự thật này. Vừa mới gặp lại đã phải nói lời vĩnh biệt, chuyện này là một cú đả kích quá lớn đối với họ.
Ở phía xa, thế giới Hồn Hà biến mất!
Con đường nối liền giữa Hồn Hà và dương gian bị chặt đứt, không còn nhìn thấy dấu vết gì, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng rõ ràng hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện động trời, nhiều trận đại chiến đã nổ ra, có một vài tư liệu sẽ vĩnh viễn được ghi chép vào trong sử sách.
Nam tử đầu trọc ngồi bệt trong quan tài đồng, không nói không động, chỉ có nước mắt không ngừng lăn xuống. Sao hiện thực lại tàn khốc như vậy? Sư phụ của y đã chết!
Người nọ từ khi vươn lên đã một đường vô địch, quét ngang tất cả đối thủ, thế mà thuế biến thất bại, chết trong quan tài.
Ở đằng sau, Sở Phong thở dài. Sinh linh vĩ đại đến mấy cũng sẽ có ngày suy tàn, có ngày phải đi đến điểm cuối của sinh mệnh, không một ai là vĩnh hằng.
"Khóc đi!" Lê Đà tiến lên, vỗ vỗ lên vai Cẩu Hoàng, ý bảo nó đừng kìm nén, mất công hại thân. Có đau đớn gì thì cứ phát hết ra ngoài.
“Định lừa bản hoàng khóc hả? Không có cửa đâu!" Cẩu Hoàng trừng mắt, sau đó giống như một kẻ chết đi sống lại, đóng sầm nắp quan tài lại, nhốt mọi người bên trong, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Làm xong mọi việc, thái độ của nó thay đổi hẳn, không còn vẻ suy sụp buồn rầu, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Lê Đà.
Mọi người đều bị nó nhốt trong quan tài, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn chết theo? Đừng có kéo bọn ta theo chứ!” Lê Đà rùng mình.
Cẩu Hoàng nhìn chằm chằm Lê Đà, nói: “Hắc tiểu tử, sau khi nhìn thấy ngươi, ta đều đã sáng tỏ mọi chuyện.”
“Có liên quan cái quần gì đến ta?!” Trong lòng Lê Đà bồn chồn.
"Tiểu Hắc Tử ngươi đã từng nổ chết, lừa gạt khiến huynh đệ kết bái của mình cực kỳ bi thương, khóc đến chết đi sống lại, kết quả ngươi còn không phải vui vẻ hát ca, ngang ngược tung hoành ở đây à? Ta bỗng nghĩ đến, mấy thứ này không phải chỉ là đồ chơi còn thừa của Đại Hắc Tử trong quan tài đồng của ta à? Hắn chắc chắn không chết! Dĩ nhiên không phải vì muốn thấy bọn ta khóc, mà là khiến sinh linh tế địa lơ là mất cảnh giác!”
Cẩu Hoàng tuyệt không hồ đồ, đôi mắt bỗng chốc sáng quắc lên đầy ma mãnh. Linh quang không ngừng chớp lóe trong đầu nó, giúp nó nghĩ rõ ràng mọi chuyện.
Dưới cái nhìn của nó, vị nằm trong quan tài đồng này chính là Đại Hắc Tử tiếng tăm lừng lẫy năm xưa, ranh mãnh hơn và nổi tiếng hơn cả Lê Hắc Thủ, nếu hắn chết thật thì sao có thể yên bình đến vậy, không hề gây ra động tĩnh lớn?
Nếu Đại Hắc Tử xảy ra chuyện và phát hiện mình không còn sống lâu được nữa thì có lẽ hắn sẽ đốt cháy tế địa, tế sống nơi đó và biến nó thành tro tàn, chứ không thể nào thái bình như vậy.
“Tiểu vu gặp đại vu (1), điều này đã dẫn dắt cho ta, Tiểu Hắc gặp Đại Hắc, nhờ vậy mà ta được khai sáng.” Cẩu Hoàng tự nói.
(1) “Tiểu vu gặp đại vu” nghĩa là thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy, gặp người cao tay hơn.
Lê Đà bị gọi như vậy lại tiếp tục không thoải mái. Đầu tiên là nhãi già, sau đó bị hạ thấp thành nít ranh, bây giờ ngay cả danh vọng của mình cũng bị lột sạch, trở thành Tiểu Hắc Tử.
"Không sai!" Xác thối dùng sức gật đầu, nói: “Chắc chắn là hắn còn sống, vẫn còn trên đời này. Đây không phải là tàn hồn của hắn quay về tàn sát, cũng không phải là chấp niệm để lại sau khi hắn thất bại trên con đường đột phá đến cấp bậc chí cao kia. Hiển nhiên hắn vẫn còn sống. Thân là Đại Hắc Tử, hắn không thể nào chết được, chắc bây giờ đang núp ở đâu đó âm thầm mưu tính, muốn tung ra đại chiêu đây mà!”
Đột nhiên, trong quan tài đồng hiện ra một bóng dáng mờ ảo khiến Cẩu Hoàng trực tiếp xù lông, đó chính là Thiên Đế... Đại Hắc Tử!
Không đợi Cẩu Hoàng, xác thối gào thét thành tiếng phát tiết bất mãn, bóng dáng mờ ảo đã mở miệng trước, mang theo nụ cười ấm áp, đứng trong sương mù hỗn độn khẽ gật đầu.
“Ta không sao cả, chân thân đang tha hương, không thể quay về. Vừa rồi chỉ vì muốn lừa gạt tế địa mà thôi. Còn bây giờ thì thời gian của hư thân quả thực đã hết, ta sẽ tiêu tan.”
Nói xong, hắn thật sự tan biến mất, hóa thành mưa ánh sáng, chiếu xuống trong quan tài đồng.
"Sư phụ!” Nam tử đầu trọc kinh ngạc, vui mừng, kích động, sau đó toàn thân co rút. Đau thương và mừng rỡ, từ địa ngục trở lại thiên đường khiến thân thể y run rẩy dữ dội.
“Đợi đã. Thân thể này của ta là sao vậy? Kẻ nào đang đạo diễn vở kịch nhảm nhí này? Mọi chuyện đều là giả phải không?” Xác thối kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá