Thánh Khư

Chương 324: Vườn thánh dược (2)

Chương 324: Vườn thánh dược (2)

Giờ phút này, Sở Phong cùng Hoàng Ngưu còn có Đại Hắc Ngưu đều trợn to mắt, tùy tiện phóng tầm nhìn ra khắp nơi đã có thể dễ dàng trông thấy mười mấy gốc thực vật thần thánh.

Hoàng Ngưu quả quyết, bất kì loại cây nào vừa nhìn thấy cũng đủ để bọn họ tiến hóa, thực lực tăng vọt!

Chẳng trách sinh vật cấp Vương khắp nơi đều vội tới, có loại thực vật thần thánh như này sinh trưởng, ai lại không động tâm?

Hơn nữa đây là khu vực bên ngoài vườn thuốc, ở chỗ sâu hơn, nơi đó rất mông lung, nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy được hình dáng của vài cây cổ thụ.

"Trên cây có người?" Sở Phong giật mình.

Xuyên qua ánh sáng mờ ảo, có thể thấy chạc cổ thụ đang lay động như là có sinh vật hình người đang treo trên.

Đáng tiếc, nhìn không rõ lắm.

"Không phải người, là quả." Ovid bảo.

Ngay lập tức bọn họ thấy được đường nét của đóa hoa, nhưng theo thời gian trôi qua, bông hoa nở rộ, lụi tàn, cuối cùng dài ra thành loại quả hình người!

Cái này quá kinh khủng!

"Còn có thứ dọa người hơn, các ngươi nhìn bên kia."

Ovid dẫn ba người đi thêm vài chục bước, quan sát từ một hướng khác, trong vườn thuốc có vài gốc cây già khô héo, phiến lá rất thưa thớt, rễ của chúng có một phần lộ trên mặt đất, cảnh tượng nơi đó quả thực kinh người.

"Đó là gì vậy?" Ngay cả Đại Hắc Ngưu cũng bị dọa sợ.

Trên vài gốc cổ thụ còn nối liền với sinh vật!

Trong đó có một cây cổ thụ, gốc lộ lên mặt đất khá nhiều, nhìn rõ nhất. Nơi ấy có một người phụ nữ đang đưa lưng về phía mọi người, bóng lưng trắng như tuyết lộ ra, còn có mái tóc dài màu vàng.

Người con gái nằm sấp ở chỗ đó, đưa lưng về phía mọi người, hơn nửa thân thể bên dưới chôn trong đất như cũ, có một đoạn rễ nối với thân thể của cô. Cô ta mọc lên từ dưới đất!

"Chuyện gì vậy?" Ngay đến Sở Phong cũng trố mắt đứng nhìn.

Tuy quá khứ hắn từng đối mặt với mấy lời nói nhảm của ba hạt giống bên trong hộp đá, bảo muốn trồng ra Cửu Thiên Huyền Nữ. Nhưng cùng lắm đấy chỉ là lời nói đùa, không thể cho là sự thật.

Nhưng bây giờ ở cái cây này thật sự mọc ra một sinh vật!

Sở Phong nhìn về phía Hoàng Ngưu, muốn nghe nó giải thích.

"Vườn thánh dược này giống với mảnh đất ở nơi sâu nhất trong núi Côn Luân mà chúng ta không thể đặt chân tới, có Thánh thụ đang thức tỉnh, nhưng thứ mọc ra... không thể giải thích!"

Mặc dù Hoàng Ngưu không thể lý giải toàn bộ, nó không có cách nào xác định được thứ liền với gốc cây là người hay là quả.

"Lớp kết giới này đến bao giờ mới có thể tan biến?" Đại Hắc Ngưu hỏi, nó có vẻ không đợi được, hận không thể lập tức chém vào trong, hái xuống loại quả thần bí.

Nhiều cổ thụ như vậy, nếu không phải đang kết trái thì cũng là đang ra hoa, vừa đúng lúc thời tiết phù hợp.

Mà ở sâu trong vườn thuốc, khu đất không có cách nào nhìn được, vừa nghĩ đến đã thấy dọa người, trời mới biết đã mọc ra cái gì.

"Kết giới cũng không ổn định, cho tới bây giờ bất cứ lúc nào vườn thuốc cũng có thể mở ra." Ovid nói.

"Sự thật là chúng ta từng giết vào đó, nhưng đều chịu thiệt." Gã chỉ về hướng trong vườn thuốc, ý bảo bọn họ nhìn kỹ.

"Hửm?"

Sở Phong chú ý tới ở gần một gốc cổ thụ cắm một thanh kiếm lớn rỉ sét loang lổ, chỉ có nửa đoạn lộ trên mặt đất, thoạt nhìn thì là đồ cổ.

Ở một khoảnh vườn khác, hắn lại thấy một cây chiến mâu, vốn dĩ mang màu vàng nhưng bây giờ lại ảm đạm xám xịt, mất đi phong thái sắc bén.

Bốn phương tám hướng, chỗ nào cũng có sáu bảy món khí giới, đều là đồ cổ, trải qua năm tháng rất dài.

"Những binh khí này rất khủng bố, không nói thứ khác, ngay thanh kiếm lớn dưới gốc cổ thụ kia thôi, trông thì rỉ sét loang lổ, nhưng lần trước nó tự động mọc lên từ mặt đất, tỏa ra hào quang rực rỡ, xông thẳng tới chém thú vương!" Ovid nghiêm túc nói.

Chưa kể những binh khí khác, chỉ mỗi chuôi kiếm này đã chém chết một thú vương, còn khiến Xích Lân bị thương nặng, trên người hắn ta lưu lại một vết thương kinh khủng.

Sở Phong nghiêm nghị.

Hai con trâu cũng giật mình, chú ý gấp đôi. Một khi xông vào đây, nhất định phải cẩn thận với thứ binh khí cổ này.

Nhưng khi bọn hắn chuyển hướng sang một nơi khác lại thấy vài gốc cổ thụ toàn thân tỏa sáng, từng cây trổ ra những đóa hoa màu ngọc bích to như miệng chén.

"Một đóa hoa là đủ khiến chúng ta tiến hóa, đây là cánh hoa thần thánh." Hoàng Ngưu chảy nước miếng.

"Một số kỳ cảnh bây giờ các ngươi chưa thể nhìn thấy. Lúc chúng ta xông vào từng trông thấy ở khu vực sâu nhất hoa bay đầy trời, tỏa ra ánh sáng mờ. Haiz, đáng tiếc lúc đó không đến gần được!" Ovid thở dài, cảm giác tiếc nuối.

Loại phấn hoa này ngưng tụ thành quang vụ, cũng không bay ra khắp nơi.

Sở Phong động tâm, hận không thể lập tức đi vào.

Lúc này bọn họ nhìn thấy một cô gái.

Mái tóc đen của cô ta xõa tung, dáng người thon dài, đang nhìn chăm chú vườn thánh dược. Chỉ thấy bóng hình nhìn nghiêng xinh đẹp vô cùng, tìm không ra tỳ vết, khẳng định là một vị mỹ nhân.

Cô xoay người lại, trong nháy mắt xung quanh bốc lên ngọn lửa đen vây lấy cô, tản ra hơi thở hết sức kinh khủng, cũng hướng về mọi người xao động mà lan tới.

Sắc mặt Ovid thay đổi, vội vã lôi bọn Sở Phong lùi lai.

"Bất Tử Phượng Vương!" Gã nói nhỏ, báo cho đám Sở Phong biết.

"Mấy người các ngươi từng loanh quanh bên ngoài chỗ của ta?" Cô gái kia mở miệng, âm thanh tuy rất ổn nhưng nghe ra giọng điệu lạnh lùng.

"Chúng ta bị lừa, có người muốn hại nhóm chúng ta." Sở Phong đáp.

Ầm!

Một ngọn lửa màu đen cháy mạnh trên mặt đất hóa thành một con linh xà lập tức lao đến, như muốn cuốn theo toàn bộ nhóm Sở Phong đang đứng ở đây.

Cơ thể Hoàng Ngưu căng thẳng, phải biết rằng đấy chính là sinh vật mở ra được gông xiềng thứ sáu, xưng là Bất Tử Phượng Vương!

Sở Phong nắm chặt Kim Cương Trác trong tay, tùy thời chuẩn bị đánh ra!

Có điều ngọn lửa màu đen cuối cùng ngừng lại, không tiếp tục tiến lên mà chậm rãi rút đi.

Ở bên kia xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, khi nói chuyện với Phượng Vương còn lộ ra ý cười: "Vườn thánh dược bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra, Phượng Vương nên lưu lại tinh lực."

Bên ngoài cơ thể của nữ tử mặc đồ đen còn bập bùng ngọn lửa, cô ta xoay người rời đi.

"Cảm ơn Bắc Cực Vương!" Ovid mở miệng, bày tỏ lòng biết ơn.

"Đừng khách khí. Thật ra Phượng Vương cũng không định ra tay." Bắc Cực Vương cười nói, một mái đầu trắng rất nổi bật, gật đầu với bọn Sở Phong rồi đi mất.

Bắc Cực Vương, Hắc Long Vương, Schiele, Bất Tử Phượng Vương, Ngân Nguyệt Lang Vương. Đây là thế lực mạnh nhất trong thành phố Vatican hiện giờ, được xưng là cao thủ tuyệt thế.

Bọn họ đến từ những chỗ khác nhau, có người đến từ Bắc Cực, cũng có người đến từ chốn thảo nguyên rộng lớn vùng Mông Cổ, còn có nhân vật khủng bố từ châu Âu.

"Ta muốn trở nên mạnh mẽ!" Đại Hắc Ngưu gầm nhẹ.

Sự thật là Sở Phong và Hoàng Ngưu cũng vô cùng gấp gáp, hy vọng được tiến vào vườn thánh dược, mở ra hành trình tiến hóa.

Đi một vòng lớn, bọn họ nhìn chung cũng có hiểu biết với Thần thành Vatican, càng hiểu rõ hơn về tình trạng vườn thánh dược. Nơi này kết giới không ổn định, tùy lúc có cơ hội xông vào.

Cuối cùng, dưới sự đồng hành của Ovid, bọn Sở Phong chọn một chỗ nghỉ ngơi, ở lại bên trong Thần thành chờ cơ hội.

Hai ngày sau, thời cơ đã đến!

Schiele, Bắc Cực Vương, Hắc Long Vương đồng thời gầm lớn, rung động cả Thần thành, gọi theo toàn bộ các cao thủ cấp Vương tới. Kết giới bất ổn, có thể hợp lực giết vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá