Thánh Khư

Chương 842: Thế giới không giống với lúc trước (2)

Chương 842: Thế giới không giống với lúc trước (2)

Kết quả, tâm trạng Sở Phong đang khó chịu, trực tiếp vọt tới.

Ầm ầm ầm.

Hắn chỉ đánh tê người, cũng không hạ tử thủ.

Đám người ngoài hành tinh gầm thét. Bọn họ vừa mới giáng xuống, vừa trải qua tình huống cửu tử nhất sinh bên trong không gian chồng chất. Kết quả còn chưa đi gây sự với người khác, bản thân đã bị gây sự trước.

Bọn họ có thể nhìn ra được, đây là một thổ dân, tuyệt không phải người đến từ tinh hệ khác như bọn họ.

Không phải nói nơi này đã xuống dốc, không còn tiến hóa giả cường đại sao?

Mấy người kia rống to, không nói ngôn ngữ Trái đất nữa, lấy gào thét để biểu đạt sự phẫn nộ, ra sức phản kích. Kết quả bị đánh còn lợi hại hơn.

“Này mấy tên ngoài hành tinh chết toi kia, gào cái gì? Không phải thiếu nợ phải trả sao?” Sở Phong nói, ra tay càng lợi hại hơn.

Không phải hàng lâm giả nào cũng lợi hại như hoàng tử Tề Vũ. Trên thực tế, có thể bình an đến Trái đất, hết chín phần đều là sinh vật cảnh giới Gông Xiềng. Nếu không thì không ai sống nổi.

Thật ra đám người ngoài hành tinh này không yếu, nhưng bị Sở Phong áp chế, chỉ có thể cuồng ẩu.

Từ đằng xa có người đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng đều trợn mắt há mồm. Đây không phải Sở Phong sao? Hắn đang chiến đấu với người ngoài hành tinh? Hoặc có thể nói là đánh tơi bời.

“Ngươi là ai? Vì sao lại ra tay với chúng ta?” Đám người ngoài hành tinh tức giận, dùng tinh thần truyền âm. Bọn họ bị đánh thành đầu heo, mặt mũi bầm dập, nhưng đối phương vẫn không hề ra tay hạ sát.

“Ta chính là Sở Phong mà các ngươi nhắc đấy. Ta nhìn các ngươi khó chịu quá nên muốn đánh thôi.”

Đám người ngoài hành tinh: “….”

Bọn họ muốn nguyền rủa. Xui xẻo thật! Vừa mới nghe nói tên thổ dân này, tại sao vừa mới ra đã gặp ngay hắn?

Ngay cả người đi ngang qua cũng im lặng. Có vẻ như có thể là Sở Phong chủ động xuất kích? Định gây phiền phức cho người ngoài hành tinh? Nhân loại đứng bên ngoài quan sát đúng là bị kinh hãi không nhẹ.

Sau khi chuyện nơi này được truyền ra, được người ta phát tán lên mạng, quả thật là chấn kinh.

Hiện tại, toàn bộ thế giới đã thay đổi, rất nhiều sinh linh vực ngoại đến. Sở Phong còn dám làm như vậy sao? Quá hung mãnh rồi.

Nhất là hắn gọi người ngoài hành tinh là gì? Người ngoài hành tinh chết toi?

Rất nhiều người trợn tròn mắt. Người này nên được xem là gì nhỉ? Mấy chuyện này mà cũng có thể làm và dám làm?

Ban đầu, rất nhiều người đều không tin.

Sau khi đánh đám người ngoài hành tinh xong, Sở Phong thản nhiên bỏ đi, chỉ để lại một đám sinh linh vực ngoại nằm ngay đơ, sắc mặt bi phẫn.

Nhưng bọn họ vẫn phải chịu phục. Khi cơn phẫn nộ qua đi, bọn họ nói chuyện với nhau, chỉ có thể trách bọn họ không may. Ai bảo bọn họ bàn tán về tên thổ dân đó làm gì, kết quả bị hắn nghe được. Quá tà môn rồi, không thể trêu vào.

Trên thực tế, đây không phải ví dụ. Sở Phong trên đường đi liên tiếp gặp bốn năm nhóm người vực ngoại giáng xuống. Người nào cũng đều không bỏ qua, đánh cho tất cả một trận.

Người khác gặp hàng lâm giả, ai cũng sẽ tránh xa. Tâm trạng Sở Phong khó chịu, nhìn thấy bọn họ từ trong núi đi ra, sẽ chủ động đánh tới.

Tiến hóa giả đến từ hành tinh khác bất kính với hắn, hắn sẽ đánh cho tơi bời.

Mặc dù chiếm lý, nhưng ít nhiều cũng chạm đến vấn đề bản chất. Bốn năm nhóm người ngoài hành tinh bị đánh không nhẹ, bay tứ tung bốn phía.

Đừng nói người bình thường, ngay cả người quen với hắn là Hùng Khôn, Hồ Sinh, Khương Lạc Thần, Âu Dương Thanh cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối.

Sau khi đám đại yêu núi Côn Luân biết được, cũng đều im lặng. Đúng là ăn cơm, đi ngủ, lo tinh nhân vòng ngoài.

Trong lúc mọi người cho rằng Sở Phong sẽ gây ra phiền phức lớn, kết quả sự việc lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Một số sinh linh vực ngoài bước ra từ không gian chồng chất bắt đầu lấy lòng Sở Phong.

“Sở Phong, thánh nữ của chúng ta cho mời.” Có cường giả vực ngoại đến tìm hắn, trịnh trọng đưa ra lời mời.

“Thánh nữ, sinh vật đó đến đây thật sao?”

“Ta nói, Sở Phong huynh đệ, cách nói này… nghe không được hay cho lắm.” Sinh linh vực ngoại ngoài cười nhưng trong không cười.



Bên trong tinh hệ, từng viên tinh cầu chuyển động cuồn cuộn, nhìn rất bao la hùng vĩ, cũng rất mỹ lệ. Nhưng đây chỉ là hình ảnh ở khoảng cách gần.

Nếu kéo dài cự ly, phóng nhãn ra khắp vũ trụ mênh mông, từng viên tinh cầu được xem là gì chứ. Quá nhỏ bé, chẳng có ý nghĩa.

Tổng thể mà nói, vũ trụ đều rất tịch mịch. Đại đa số địa vực đều là bóng tối vĩnh hằng, không có tiếng động, không có sinh mệnh, chỉ có băng lãnh và cô quạnh.

Vũ trụ mênh mông, cho dù vượt qua rất nhiều tinh hệ, cũng khó mà tìm được sinh vật. Trải qua vô số năm tháng đến nay, tất cả đều trở nên tịch liêu sau tiếng nổ lớn của thời đại.

Lúc này, một chiếc xe ngựa ung dung chạy đến, đạp trên tinh quang. Dọc trên con đường, chiếc xe ngựa không ít lần hỏi thăm về một tinh không man hoang.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi. Xe ngựa không ngừng biến mất, nhảy vọt từ trong lỗ sâu, ngao du bên trong tinh không, sau đó lựa chọn lỗ sâu mới, chạy về phương xa.

Điều này hết sức kinh người. Cho dù không phải dựa vào nhục thân ngao tu tinh hải, nhưng dựa vào con đường được mở ra từ rất lâu kia, vượt qua cả một khoảng cách dài như thế là rất khó.

Đây là một con thiên mã, toàn thân màu vàng, bờm hai bên rũ xuống như bờm sư tử. Con thiên mã này rất thần tuấn, cao lớn mà uy mãnh.

Nó kéo một chiếc chiến xa màu vàng óng, cùng màu với bộ lông của nó, chiếu sáng rạng rỡ. Sau khi xuyên qua lỗ sâu cuối cùng, rốt cuộc nó cũng đã đến đích.

“Đến rồi sao?” Bên trên chiến xa màu vàng óng, một chàng thanh niên lên tiếng, giọng nói còn rất trẻ. Y bước xuống chiến xa, đứng trong tinh không quan sát chung quanh.

Bên dưới là một quả tinh cầu màu xanh biển, chậm rãi chuyển động, quấn lấy mặt trời mà đi.

Đây chính là Trái đất. Một thiên mã giống như sư tử kéo một cỗ chiến xa chở một người thanh niên đến, từ đây nhìn chăm chú tinh thể gần đó.

Y mặc bộ chiến y hoàng kim, không sáng lắm, lại còn có chút ảm đạm. Quanh thân bao phủ sương mù.

Cùng lúc đó, một con gấu một sừng người đầy lân phiến màu vàng gầm thét chui ra từ một lỗ sâu cách đó không xa, kéo theo một chiếc chiến xa màu đồng thau. Ở bên trên là một người đàn ông mặc chiến y thanh đồng, sương trắng bao phủ gần như toàn bộ cơ thể, cũng nhìn xuống Trái đất.

Trên chiến xa do thiên mã kéo, người thanh niên mặc chiến y hoàng kim ảm đạm nói: “Ồ, Tình Lam ngươi cũng đến sao?”

Con gấu một sừng người mọc đầy vảy phát ra tiếng gào thét tinh thần, chấn động ngoài không gian. Người đứng trên chiến xa cổ mà nó kéo gật đầu, đồng thời chào một tiếng Dương Tuyên huynh.

Hai chiến xa thần bí, còn có hai người thanh niên đến từ vũ trụ phồn thịnh, xuất hiện bên ngoài không gian Trái đất. Nếu bị người ta cảm nhận được, nhất định sẽ rất kinh hãi.

Nhưng tàu dò xét vũ trụ gần đó đã mất đi hiệu lực, không phát hiện được bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá