Thánh Khư

Chương 348: Di chứng sau khi biến dị (2)

Chương 348: Di chứng sau khi biến dị (2)

Lúc này, đại chiến phương Đông và phương Tây đã sắp bắt đầu, bên này cần rất nhiều người bảo vệ, Kiều Na, Địa Long phải tùy thời chuẩn bị phòng khi được triệu tập tham gia chiến đấu nên không thể rời đi.

Tại Jerusalem, Sở Phong đã sắp đói chết rồi. Hắn vào một nhà hàng, gọi món thả cửa, ăn nhiều đến mức khiến nhân viên phục vụ phát sợ.

Bàn ăn chồng chất các món, đồ ăn của hắn có thể đủ cho hơn mười người dùng.

Nhân viên phục vụ trợn cả hai mắt lên, lông tóc dựng đứng, hắn ta cảm thấy dường như mình gặp phải một con Thú Vương biến thành hình người vậy. Vì nhân loại bình thường làm sao có thể ăn được nhiều đến vậy.

Cuối cùng, quản lý của nhà hàng cũng bị kinh động đến, trơ mắt nhìn các loại đồ ăn bị quét sạch hết bàn này đến bàn khác, hắn ta nhịn không được mà xoa mồ hôi lạnh.

Sở Phong cũng giật nảy mình, năng lực hấp thu của tiêu hóa hắn rốt cuộc mạnh tới cỡ nào? Nhiều đồ ăn như vậy đều được phân giải hết, tất cả hóa thành năng lượng thần bí, ẩn vào máu thịt của hắn.

Đến cuối cùng, chính hắn cũng cảm thấy xấu hổ vì đã ăn quá nhiều. Nhưng hắn vẫn còn cảm giác đói bụng, tựa như là dòng nước tiến vào trong sa mạc, chỉ trong chớp mắt đã bị hấp thu hết.

"Ta cần đồ ăn cao năng lượng." Sở Phong ngẫm ra, nguyên liệu nấu ăn bình thường đối với hắn không có hiệu quả gì lớn.

Lần tiến hóa này vô cùng khủng bộ. Hắn đã kéo đứt hai đạo gông xiềng, thể chất tăng trên diện rộng, tất cả các hoạt tính trong tế bào toàn thân hắn từ trên xuông dưới đều được tăng thêm nên cần phải bổ sung năng lượng lớn mới được.

Cái gọi là "Kéo đứt gông xiềng" đã giải thích cho tất cả, thân thể trước kia "Lâm nguy", tương đương với đang ngủ say trong giấc ngủ đông, giờ như chim phá vỡ lồng, đạt được tự do nên chân chính "Khôi phục" .

Cho nên, điều này giống như là đã trải qua một thời kỳ đói khát dài dằng dặc nên cần bổ sung.

Sở Phong lưu luyến đặt dĩa xuống, mặc dù còn rất đói, nhưng không có cách nào tiếp tục được nữa, những vật này ăn quá nhiều hiệu quả cũng không tốt.

"Lần trước tại Vùng đất Phong Thiền mình đã ăn một con Khổng Tước cảnh giới Chuẩn Vương, bây giờ biết đi đâu tìm dị loại đây?"

Khi Sở Phong đứng dậy, quản lý phòng ăn như đưa tiễn ôn thần, còn miễn phí cho hắn nữa, chỉ hy vọng hắn đừng lại tới đây, quả thực đã xem hắn như là Thú Vương vừa biến hình.

Hắn không nghĩ tới sẽ gặp phải vấn đề như vậy, cảm giác đói bụng sau khi tiến hóa này thực sự quá nghiêm trọng. Hắn đi dạo ở trong thành, cảm nhận sâu sắc được sự bất phàm của thành cổ.

Một vách tường cổ nằm ngang ở phía trước, đó là "Bức tường Than Khóc", tràn ngập lực lượng hùng hồn, đây là một trong những thánh tích của Jerusalem.

Cách đó không xa là mấy toà cung điện cổ đang phát ra ánh sáng thần thánh!

Sở Phong không có tới gần, tòa thành này thật quá không bình thường, là thánh địa của cả ba giáo phái.

Sau khi thiên địa biến hóa, mọi thứ đều trở nên khác thường, như là đang tái hiện lại thần thoại, có vài di tích cổ không phân biệt ban ngày hay đêm tối, luôn có ánh sáng thần thánh hiện mãi không tan.

Nơi này có quá nhiều truyền thuyết.

Ngay cả vị Thánh Nhân ở Giáo Đình kia cũng được chôn tại nơi này, mộ ở đây không xa, giờ phút này ánh sáng thần thánh ngất trời, dù là thi thể đã sớm không tồn tại thì vẫn hết sức kinh người.

Sở Phong biết, chắc chắn nơi này có kết giới, còn thần bí hơn cả Vatican nên hắn không muốn xông loạn.

Bỗng nhiên, hắn thấy thật kinh hãi khi nhìn thấy một cô gái nhỏ đang từ trong một khu Thánh Mộ cách đó không xa đi ra, từng sợi tóc dài óng ánh, gương mặt như Thiên Sứ, con ngươi tỏa ánh sáng lập lòe, ngọt ngào cười với Sở Phong.

Dải đất kia bây giờ không có mấy ai dám tới gần bởi vì nơi đây tràn ngập lực lượng thần thánh, vậy mà cô bé lại đang tự do ra vào.

Cô gái nhỏ cầm trong tay một quyển kinh cổ, vừa nhẹ giọng ngâm tụng vừa tiến vào một trong những chùa Thánh có danh tiếng ở phía trước. Kim quang nơi đó tầng tầng lớp lớp, như được đúc bằng vàng ròng.

Người bình thường đều lễ kính, cúng bái nơi đó, không dám tới gần thì cô gái lại bước giật lùi để tiến vào.

Sở Phong kinh ngạc, hắn suy đoán, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì nơi này hẳn là có cao thủ tuyệt thế đang bảo vệ, vậy mà cô gái nhỏ lại không bị ngăn cản.

Hiển nhiên cô rất quen thuộc nơi này, quan hệ với cao thủ tuyệt thế của thành phố Thánh cũng rất tốt.

Sau đó không lâu, cô gái nhỏ lại xuất hiện, bước về phía Sở Phong, đưa cho hắn một khối đồ ăn đen sì, nhìn thực chẳng ra làm sao cả.

Sau đó, cô phất phất tay, nện bước chân nhẹ nhàng biến mất ở trong khu kiến trúc thần thánh lâu đời này.

Sở Phong không thể hiểu nổi, cúi đầu nhìn khối đồ ăn màu đen này, giống như là bánh ngọt, nhưng bề ngoài lại quá kém, đây là đưa cho hắn ăn?

Trong lòng của hắn khẽ động, cắn một cái, nếm thử sau đó nuốt hẳn xuống, hương vị không ra gì nhưng cuối cùng lại làm cho hắn ngạc nhiên tới mở to hai mắt.

Cảm giác đói bụng của hắn đang được làm dịu đi, khối đồ ăn màu đen này thật đúng là thần kỳ, khiến hắn không còn thấy đói như trước nữa.

Cuối cùng, Sở Phong cảm thấy mình đã lấp đầy non nửa bụng, nếu còn có thể nhận được cỡ hai khối nữa thì không còn gì tốt hơn.

Hắn vốn còn đang muốn dùng tinh thạch màu đỏ để bồi dưỡng hạt giống trong hộp đá, hi vọng nó có thể mọc rễ, nảy mầm, nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều phải tạm hoãn lại vì không thể tiến hành hết mọi việc chỉ trong thời gian ngắn được.

Không riêng gì việc liên tục kéo đứt gông xiềng cần củng cố, mà sau khi đánh vỡ lồng chim thì vấn đề đói khát của tế bào trên thân thể cũng là một cái phiền toái lớn.

"Không được, ta cần phải tới phương tây ngay lập tức để đi tìm đồ ăn cao năng lượng, không thể chậm trễ thêm chút nào nữa!" Sở Phong tự nói.

Nhưng mà, đợi tới lúc muốn rời đi, hắn lại phát hiện ra rằng chuyến bay chính là một cái vấn đề lớn. Trước mắt con đường an toàn từ Jerusalem đến phương Tây chỉ có một, số chuyến cũng rất ít.

Cần phải chờ thêm một hai ngày mới được!

Sở Phong nhẫn nại quyết định ở chỗ này tiếp tục chờ đợi.

"Bọn chúng đã tới?!"

Chạng vạng tối ngày thứ hai, hai mắt Sở Phong như điện, liếc mắt một cái có thể thấy được Ovidius cùng với Bạch Hùng!

Hắn giả bộ tránh né, xoay người rời đi.

"Ừm?"

Ovidius vô cùng nhạy cảm, thần giác kinh người. Hắn ta nhìn xem bóng lưng đang lẫn trong đám người ở phương xa, nói nhỏ: "Không thể nào, hắn ta còn sống?!"

"Đi, đi xem thử!" Trong mắt Ovidius bắn ra hai luồng ánh sáng. Hắn ta và Bạch Hùng nhanh chóng đuổi theo xem thử, bởi vì không quá xác định, vừa rồi hắn ta cũng chỉ là nhìn liếc qua một chút.

Sở Phong sải bước, bụng ùng ục ục réo lên không ngừng, chẳng hề e ngại gì hai người sau lưng, mà ngược lại, hắn còn không nhịn được khẽ nuốt mọt ngụm nước bọt.

Hắn chỉ không muốn động thủ ở nơi có nhiều người mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá