Thánh Khư

Chương 771: Kinh diễm (2)

Chương 771: Kinh diễm (2)

Những người khác cũng có phản ứng không giống nhau, hơn nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại.

Ví dụ như Khương Lạc Thần, Lâm Nặc Y, còn có đám người Cung chủ cung Ngọc Hư.

“Sở lão đại, anh đúng là chẳng có ý tứ gì cả. Quả thật là muốn lên trời, không bị phế bỏ nhưng lại giấu diếm chúng tôi.” Đám người Đỗ Hoài Cẩn, Diệp Khinh Nhu phàn nàn.

Hồ Sinh, Hùng Khôn đều trợn mắt há mồm, sau đó thở phào một hơi. Cũng may mà thời gian trước, bọn họ chẳng những không bỏ đá xuống giếng với Sở Phong mà còn dự định “không rời không bỏ”.

Còn đám người đầu nhập vào sinh vật và thế lực ngoài hành tinh thì có chút nghĩ mà sợ, thậm chí còn rất sợ hãi. Vạn nhất để Sở Phong biết, tuyệt đối là không thể chịu nổi.

Các nơi bàn tán ầm ĩ.

Sở Phong im lặng biến mất một ngày, đi gặp cha mẹ của hắn. Lần này hắn sẽ để bọn họ ẩn cư, tạm thời không ra ngoài.

Hắn để lại thịt hổ, dị quả, nhờ lão viên chăm sóc cha mẹ hắn giùm.

Hiện tại, lão viên cũng muốn ẩn núp một khoảng thời gian. Hắc Minh Bằng Vương chết ở Tung Sơn vẫn chưa xong. Dù sao một người từ vực ngoại cũng còn chưa xuất hiện.

Vực ngoại nhận được tin tức đầu tiên. Một người thanh niên tóc càng có đôi cánh tuyết trắng gầm nhẹ một tiếng, sau đó chấn vỡ một vệ tinh. Anh ta đang rất tức giận.

Bọn họ có thể xuất hiện bên ngoài Trái đất rất không dễ, có thể giáng xuống mặt đất kia lại càng khó khăn.

Hắc Minh Bằng Vương, hổ dữ đều thành công, có thể khiến cho rất nhiều người giáng xuống sợ hãi, thán phục và hâm mộ. Bởi vì sẽ có chín mươi chín phần trăm thất bại, phải bị diệt vong.

Bọn họ thành công, nhưng kết cục lại làm cho người ta không thể nói gì, bị thổ dân trên Trái đất đánh chết, rất biệt khuất.

Sự thật này khiến bọn họ rất khó mà tiếp nhận, nhưng lại là sự thật không thể không trợn mắt há mồm.

Trong lúc tâm trạng những người trong vũ trụ đều đang dao động kịch liệt, không cách nào bình tĩnh lại, từ sâu trong vũ trụ cũng có dị động, có đại chiến đang phát sinh, không còn yên bình được nữa.

Có một nguồn năng lượng tràn ngập hư hư thực thực đang bay về phía Trái đất.

Nhưng thứ này còn đang rất xa, tối thiểu nhất người bây giờ còn chưa cảm nhận được.

Cuối cùng, Sở Phong xuất hiện. Hắn cam nguyện đứng ngoài sáng, thu hút đám người ngoài hành tinh giáng xuống, muốn giải quyết triệt để hậu hoạn này.

Nhưng những người kia rất cẩn thận, không có vọng động.

Sở Phong trở lại Thuận Thiên, đồng hành còn có hoàng ngưu, Âu Dương Phong, đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc, lừa già, kim điêu.

“Một giờ có thể đánh khắp phương Đông, tổ hợp này của chúng ta cũng nên có cái tên chứ?” Đại hắc ngưu nói. Nó cảm thấy, trong đội ngũ có chim có thú, chi bằng gọi là quân đoàn cầm thú cũng được.

Kết quả, mọi người đều muốn nện cho nó một trận.

Đại hắc ngưu vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta cảm thấy rất tốt. Chờ khi nào chúng ta chinh chiến Tinh Hải, đặt chân vào sâu trong vũ trụ, quân đoàn cầm thú nhất định sẽ dương danh vạn vực.”

“Ta thấy nên gọi là quân đoàn Thần Ma thì hay hơn. Sở Phong là ma đầu, chúng ta trong tương lai sẽ có khả năng tiến hóa thành thần thú.” Hổ Đông Bắc nói, sau đó đặc biệt công bố, cóc không ở trong đám này. Bất luận về sau nó tiến hóa như thế nào cũng không thể có cửa biến thành thần thú được.

Con cóc vô cùng tức giận kêu gào lên. Nó cho rằng mình mới là thần thú chân chính, còn đám người kia chỉ là huyết mạch cấp thấp.

Kết quả đã chọc giận đám người kia. Một đám người vây đánh nó, đánh con cóc đến mắt trợn trắng, bị thu thập đến thê thảm.

Sau khi Sở Phong trở lại Thuận Thiên, nơi đầu tiên mà hắn đến chính là cung Ngọc Hư, lập tức khiến cho nơi này đại loạn. Cuối cùng hắn được biết, Cung chủ cung Ngọc Hư không có ở nhà.

Trên thực tế, Cung chủ cung Ngọc Hư đang trên đường chạy trốn. Trong lòng ông ta cảm thấy bất an, sợ Sở Phong xuất hiện ở Thuận Thiên là để diệt ông ta.

Sau khi tin tức truyền ra, đã dẫn phát ngoại giới bạo động.

Rất nhiều người bàn tán, đồng thời cũng có rất nhiều người cười nhạo Cung chủ cung Ngọc Hư, sớm biết có hôm nay, vì sao lúc trước lại còn như thế?

“Sở Phong, cậu có thể khôi phục lại, đồng thời thực lực cường đại như thế, ta thật cao hứng, cũng không nóng lòng nữa, có thể thở ra một hơi rồi.”

Lão đầu tử Lục Thông vô cùng cao hứng. Sau khi gặp được Sở Phong, ông như trút được gánh nặng, nếu không sẽ cảm thấy thua thiệt Sở Phong, gần đây thậm chí còn trở thành tâm bệnh.

“Lão đầu, đừng ở cung Ngọc Hư nữa. Ông hãy đi theo tôi, làm đại quản gia cho quân đoàn chúng tôi.” Sở Phong chính thức mời Lục Thông, xem như đào góc tường cung Ngọc Hư.

“Cái gì quân đoàn?” Lục Thông ngạc nhiên.

“Quân đoàn cầm thú.”

“Quân đoàn Thần Ma.”

“Quân đoàn thánh nhân.”

Đây là đáp án khác nhau của đám người đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc.

Con cóc cười toe toét, mở cái miệng rộng, nói: “Chúng ta sắp chinh chiến Tinh Hải, ngao du vũ trụ, đặt chân lên mười cổ tinh mạnh nhất, một đường bắt sống thần tử, thiên nữ, thánh nữ.”

“Nói tiếng người đi.” Lục Thông nói.

“Gia là thần thú, đương nhiên không cách nào nói tiếng người, mà là nói thần thoại.”

Mọi người: “....”

Mấy ngày qua, Sở Phong đều qua lại giữa sông núi, rời xa cuộc sống thành thị quá lâu. Vì thế, sau khi trở về, hắn mang theo đám người kia bắt đầu hưởng thụ cuộc sống hồng trần xa hoa ở Thuận Thiên.

Tại một nhà hàng tư nhân nổi tiếng, đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc, lừa già uống đến say mèm.

Lừa già hô: “Ông chủ, đây có phải là rượu ủ trăm năm không? Quá tốt rồi, nhưng bổn vương đang khát nước, bây giờ mang đến nước khoáng trăm năm đi.”

Ông chủ của nhà hàng rất nghiêm túc, đưa đến cho lừa già một bình nước đục, nói cho nó biết đừng khách sáo, đây là nước năm trăm năm, muốn uống bao nhiêu thì rót bấy nhiêu.

Sở Phong vội tranh thủ đem những người này đi. Mấy tên này sắp hiện nguyên hình rồi. Nếu còn không đi, đoán chừng việc vui còn muốn lớn hơn.

Sau khi trở lại thành phố, bọn họ vẫn luôn hưởng dụng trân hào, rượu ngon, ra vào một hội sở có chút danh tiếng.

Tối hôm đó, Sở Phong dẫn bọn họ đến tầng hai mươi bảy cao ốc Vân Quang, tự mang theo nguyên liệu nấu ăn, bởi vì hắn nghe nói đầu bếp ở đây có tay nghề rất tuyệt.

Bọn họ có thịt hổ, thịt đại bàng, thịt giao xà còn rất tươi, chuẩn bị ăn một bữa thật ngon.

Nhà hàng tầng hai mươi bảy cao ốc Vân Quang rất nổi tiếng, ngày thường hay có người nổi tiếng đến ăn, hưởng dụng mỹ thực và sự phục vụ mười phần chu đáo.

Vừa đến, Sở Phong lập tức nhìn thấy một bóng lưng tuyệt mỹ, ăn mặc rất thời thượng, nhìn khá quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra được rốt cuộc là ai.

Sở Phong lập tức đi đến, muốn nhìn thẳng chính diện, cảm thấy hắn nhất định là đã gặp qua, muốn biết là ai.

“Nhìn bóng lưng này, ta cho một trăm hai mươi điểm, bởi vì nó đã vượt ra khỏi phạm trù hoàn mỹ.” Đại hắc ngưu líu lưỡi.

Ngay cả hổ Đông Bắc, lừa già cũng ánh mắt đăm đăm, âm thầm gật đầu, giơ ngón tay cái với lão ngưu. Cho điểm đúng là không sai, nhìn tấm lưng kia đúng là quá đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá