Thánh Khư

Chương 3573: Bước ra con đường của mình (3)

Sở Phong nhẹ gật đầu, hắn không mạnh mẽ lưu lại, bởi vì bản thân hắn cũng không giữ được. Ở thời đại này, chính hắn đều phải tranh giành, dùng hết sức lực mới có cơ hội thành tựu Hồng Trần Tiên quả vị, phải trải qua tử kiếp.
Hắn không cách nào có thể khiến cho một người đã sớm quyết trong lòng như Sở Khang có thể phụng bồi hắn lên đường, trên thực tế, hắn lúc này cũng không thể giúp mọi người nghịch thiên cải mệnh.
Lại trôi qua hơn tám trăm năm, hai vợ chồng Sở Khang đã đi đến điểm cuối cuộc đời, hôm ấy Sở Phong chạy về, tiễn đưa bọn họ. Bọn họ muốn đứng dậy, quỳ bái nhưng lập tức bị ngăn cản, một ngày này hai người mang theo nụ cười, bình thản từ biệt trần thế.
Sở Phong thương cảm, ở thời đại này, đó là hai người quan trọng nhất của hắn, được hắn coi như là thân sinh hài tử.
Hắn đem hai người chôn vùi thật sâu trong mộ địa, ngưng mắt nhìn thật lâu, không muốn rời đi.
Hồng trần luyện tâm, hắn không muốn dính dáng đến người thân của mình, nhưng không thể tránh khỏi. Hắn chỉ muốn đi cùng con qua cả đời, tôn trọng lựa chọn của bọn họ, cuối cùng vẫn phải đối mặt hình ảnh chua xót, nhìn hai hài từ chậm rãi chết già theo năm tháng.
Tuy rằng hắn không muốn đối mặt chuyện như vậy, nhưng điều đó lại phù hợp với con đường mà Hồng Trần Vấn Tiên Lộ phải trải qua, tận lực sẽ thất bại, chân tâm sẽ thành công, tự nhiên mà sinh.
Trong vùng trời đất tan hoang này, không có linh khí để thổ nạp, thiên địa tinh hoa mỏng manh, chỉ có trải qua hồng trần, tự thân cảm ngộ mới có thể thành tựu thân thể chí cường. Dùng tâm trí đã từng tan vỡ, bao hàm tín niệm bất diệt, như trân châu sinh ra từ vỏ trai, thịt cùng cát bụi tranh đấu, tàn khốc, mới có thể ma luyện ra ý chí chí chường, mới có thể có đạo quả vượt qua những sinh linh tiến hoá Tiên cấp khác.
Cuối cùng mất đi thân nhân, trần đời mênh mông một mình cô độc, Sở Phong thở dài, thực sự không nhìn thấy một ai cùng thời đại.
Sở Khang có không ít hậu bối, nhưng cách nhau đã nhiều đời, bọn họ cũng không nhận thức Sở Phong, mà Sở Phong cũng không muốn xuất hiện quá nhiều trước những gương mặt trẻ tuổi kia. Ở thời đại này, bỏ ra chân tâm thì cuối cùng thu hoạch chỉ là thương cảm.
Sau một lần tiễn đưa thân nhân, hắn không muốn trải qua lần thứ hai.
Từ nay về sau, Sở Phong đã hoàn toàn rời khỏi toà thành nhỏ này, hướng về phía lòng đất bao la bát ngát, đi ngang qua một quốc gia của một chủng tộc, đi qua núi sông vô tận.
Trong quá trình này, từ đầu đến cuối, Sở Phong không hề sử dụng hạt giống còn sống bên trong bình đá, tuy có khi tìm được loại dị thổ hiếm có nào đó, hắn cũng chỉ cất giấu chứ không thử nghiệm xem hạt giống có nảy mầm hay không.
Tranh giành trong hồng trần lúc này mới bắt đầu, hắn muốn bước đi thật kiên định, dựa vào lực lượng bản thân đánh vỡ gông cùm xiềng xích, thành tựu Hồng Trần Tiên.
Về hạt giống, không phải hắn bỏ qua, mà là mong đợi bản thân sau khi đột phá sẽ đi thể nghiệm con đường Phấn Hoa, xem có thể tiến thêm một bước, cố gắng ở trong cùng một cảnh giới đền bù khiếm khuyết của bản thân, thậm chí mạnh lên.
Bời vì hắn muốn đạo quả cường đại nhất.
Địch nhân của hắn quá mạnh, nếu như hắn không thể đi đến cực điểm tấn cấp của từng cảnh giới thì tu hành không có chút ý nghĩa nào.
Con đường phía trước đáng sợ, mấy vị Thủy Tổ trong Ách Thổ cho hắn cảm giác áp lực vô biên, cả Hoang vùng Diệp đều chết trận, một mình hắn đi quyết chiến như thế nào?
Giai đoạn này, hắn không có bất kỳ phương pháp nào có thể giết chết Thủy Tổ, chỉ có thể đi trên đất bằng, vững bước đi về phía trước, đi con đường mạnh nhất?
Bất luận là hệ thống tiến hoá nào đều không có đến cấp độ Hồng Trần Tiên, cấp bậc này phải trải qua tiết điểm, vì vậy hắn thả xuống hạt giống.
Thậm chí, hắn đã phỏng đoán con đường của mình, bất kỳ người nào muốn đi đến tuyệt đỉnh, chân chính vô địch thiên hạ đều nhất định phải có con đường độc nhất vô nhị cho bản thân.
“Học ta người sinh, tự ta người chết.”
Đây là lời khuyên của một anh linh đã chết nói cho hậu bối và con được lưu truyền đến tận ngày nay. Sở Phong cảm thất điều này hoàn toàn rất có đạo lý.
Mặc kệ ngươi thiên phú cao hơn, tư chất cho dù tốt, nếu như cuối cùng không thể bước ra con đường của riêng bản thân thì cũng chỉ là vụng về bắt chước người khác, không thể đi đến bước cao nhất.
Chỉ có chính bản thân mình có thể hiểu thì mới thích hợp với bản thân mình. Tự thân cảm ngộ, tiết điểm mấu chốt mà bản thân bước ra có linh tính thì đó mới là mạnh nhất.
Học pháp môn của tiền nhân, xem nhiều kinh thư thì đó chỉ là tích luỹ, là bước đi sơ bộ lên đường, cuối cùng phải có đạo của chính bản thân mình.
Những năm gần đây, vì Sở Phong muốn đi con đường mạnh nhất, một mực tìm tòi đi về phía trước.
Pháp môn con đường Phấn Hoa, hắn đã sớm có đủ loại, ngoài ra Yêu Yêu cũng đem kinh thư của Nữ Đế truyền cho hắn, đó là bảo vật vô giá, có thể tìm hiểu, có thể tham khảo để hoàn thiện con đường của mình.
Nghĩ đến Yêu Yêu, dù trôi qua rất nhiều năm, trong lòng hắn vẫn cảm thấy buồn bã, đau lòng, tiếc nuối. Một nữ tử có hào quang chiếu rọi nhân gian như nàng, nếu như có thời gian trưởng thành thì không biết sẽ đạt đến cấp độ nào, căn bản là không thể dự liệu, thiên phú của nàng quá kinh người, không có hạn mức cao nhất.
“Kỳ thật, ta sớm đã có phương hướng.” Sở Phong nhẹ giọng nói. Những năm này, hắn đại khái đang xác định hướng đi con đường của mình.
Nhưng giai đoạn hiện tại chủ yếu vẫn là tích luỹ, còn chưa tới lúc chính thức tự mình bước đi lên đường.
Tất cả mọi thứ còn phải chờ hắn trở thành Hồng Trần Tiên mới có thể tính, rồi lại đi đào sâu nghiên cứu.
Tích luỹ, không ngừng đắm chìm trên con đường hồng trần, không ngừng nghiên cứu các loại kinh văn, tương lai mở ra con đường của mình, xây dựng căn cơ thật vững chắc.
Lúc Sở Phong gần một vạn tuổi, tóc đen hoàn toàn trở thành trắng, hắn vuốt sợi tóc trắng như tuyết, lặng lẽ một hồi, trong thời đại Tuyệt Linh này hắn đã dần dần già đi rồi.
Hắn còn chưa thành Tiên, tiếp tục như vậy nhất định không thể tránh khỏi sẽ phải đối mặt với Hồng Trần Tử Kiếp mà các bậc tiền bối ghi chép.
Hắn không muốn trốn tránh, cũng không tránh được.
“Năm đó, tuy rằng ta mượn chí bảo thời gian tu hành, thọ nguyên hơi hao tổn, nhưng vào thời đại đó, ta vẫn sống tốt với huyết khí cường thịnh. So với lúc này mà nói thì chút thọ nguyên hao tổn đó cũng không phải nhiều.”
Dù sao, ở thời đại kia, một số tu sĩ rất cường đại động một chút là có thể sống trên trăm vạn năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tuần trước

emo cháy quá